Page 16 - Nhà Giả Kim
P. 16
“Anh ngồi xuống đ}y v{ gọi thức uống, tôi trả tiền”, cậu bảo anh ta. “Gọi cho tôi một ly vang.
Tôi ghét thứ tr{ n{y qu|”.
“Ở đ}y không có vang đ}u”, anh kia đ|p. “Đạo Hồi không cho phép uống rượu."
Cậu bèn kể rằng mình phải tới Kim Tự Tháp. Suýt tí nữa thì cậu buột miệng kể luôn về kho
t{ng, nhưng kịp thôi vì nếu cậu kể ra thì nhất định anh chàng Arập kia sẽ đòi chia ch|c mới
chịu dẫn cậu đi. Cậu nhớ đến lời cảnh báo của ông già rằng không nên hứa trả ai cái gì mình
chưa thật có.
“Nếu được thì tôi yêu cầu anh đi cùng tôi đến đó. Tất nhiên tôi trả tiền dẫn đạo”.
“Anh đ~ mường tượng sẽ đi đến đó như thế n{o chưa ?”.
Cậu để ý thấy chủ qu|n đứng gần đấy dỏng tai nghe lỏm. Sự có mặt của ông làm cậu bực
mình. Nhưng đ~ tìm được người dẫn đường rồi thì cậu không bỏ lỡ dịp được.
“Anh phải băng qua sa mạc Sahara; muốn thế anh phải có nhiều tiền. Tôi muốn biết anh có
đủ tiền không đ~.”
Cậu thấy câu hỏi thật lạ lùng. Nhưng cậu tin tưởng ở lời ông già, khi ông quả quyết rằng nếu
ta quyết tâm thì cả vũ trụ sẽ cùng chung sức. Thế là cậu moi bị lấy tiền cho anh chàng nọ
xem. Chủ qu|n cũng xích lại nhìn. Rồi hai người lớn tiếng với nhau bằng tiếng Arập.
“Mình đi thôi”, anh ch{ng kia nói. “Hắn không muốn bọn mình ngồi đ}y”.
Cậu chăn cừu như trút được gánh nặng, đứng dậy trả tiền; nhưng chủ quán túm tay cậu, cao
giọng nói một tr{ng d{i đầy vẻ giận dữ. Cậu tuy sức trai nhưng ở trên đất lạ thành thử đ{nh
phải để người bạn mới gỡ hộ thế bí, đẩy chủ quán sang một bên, kéo cậu ra đường.
“Hắn muốn lấy tiền của anh đó”, ch{ng kia nói. “Th{nh phố Tanger (Tanger : thành phố cảng
ở Bắc Marốc) n{y không như những nơi kh|c của ch}u Phi đ}u. Đ}y l{ một phố cảng mà
cảng n{o thì cũng đầy trộm cắp cả.”
Anh bạn này thật đ|ng tin qu| đi chứ. Chẳng gì anh ta cũng đ~ cứu cậu thoát cảnh khó xử
vừa rồi. Cậu đem tiền ra đếm.
“Ng{y mai bọn mình đ~ có thể đến Kim Tự Tháp rồi”, anh ch{ng kia nói rồi cầm tiền.
“Nhưng tôi phải tìm mua hai con lạc đ{ đ~”.