Page 19 - Nhà Giả Kim
P. 19

Chương 15 -17

               Cậu bừng mắt vì có ai đó thúc v{o người. Hóa ra cậu nằm ngủ ngay giữa chợ, giờ lại đang
               tấp nập. Cậu ngơ ng|c nhìn quanh tìm lũ cừu của mình rồi sực nhớ ra mình đang ở một thế
               giới khác. Song thay vì buồn phiền cậu lại thấy sung sướng. Bây giờ cậu không cần tìm cỏ và
               nước nữa mà có thể đi tìm kho t{ng. Không có tí tiền n{o trong túi nhưng cậu tin vào cuộc
               sống. Chiều tối hôm trước cậu đ~ quyết định thành một kẻ phiêu lưu, giống như những
               nhân vật anh hùng cậu đọc trong sách. Cậu thong thả đi dạo trên bãi chợ. Các nhà buôn
               dựng quầy của họ. Cậu giúp một người bán bánh kẹo dựng quầy. Khuôn mặt rạng rỡ nụ
               cười cho thấy ông ta vui vẻ, yêu đời và sẵn sàng bắt đầu một ngày làm việc mới. Nụ cười này
               có nét gì đó l{m cậu nhớ đến ông già, vị vua đầy bí ẩn mà cậu đ~ gặp.

               “Ông gi{ buôn n{y chắc chắn không phải bán bánh kẹo vì muốn sẽ có một ng{y đi du lịch
               hay vì muốn cưới được con gái một thương nh}n. Ông l{m b|nh kẹo chỉ vì ông thích”, cậu
               thầm nghĩ v{ thấy rằng mình cũng l{m được điều ông vua già hồi đó đ~ từng làm: nhận ra
               được một người đang đi gần hay đang xa rời con đường sống của họ. Chỉ qua quan sát thôi.
               “Thật đơn giản, thế m{ trước đ}y mình không hề biết”.

               Khi quầy đ~ dựng xong, nhà buôn nọ đưa cậu cái kẹo đầu tiên ông làm ra. Cậu ăn, c|m ơn
               rồi đi tiếp. Đi được một quãng cậu mới chợt nhớ rằng quầy hàng nọ vừa do một người nói
               tiếng Arập và một người nói tiếng Tây Ban Nha cùng dựng lên. V{ hai người rất là hiểu
               nhau. “Có một thứ nằm ngoài câu chữ”, cậu nghĩ. “Trước đ}y mình đ~ nghiệm thấy như thế
               với lũ cừu, giờ đ}y với cả con người”. Cậu học nhiều điều mới. Có những điều đ~ từng biết
               nhưng giờ đ}y thấy như mới vì trước kia cậu không hề quan tâm. Và sở dĩ cậu không để tâm
               đến vì quá quen với chúng. “Nếu mình học được cách giải đo|n thứ ngôn ngữ không lời này
               thì mình sẽ giải đo|n được thế giới”.

               “Tất cả chỉ là một”, ông gi{ đ~ nói. Cậu quyết định đi thong thả, chậm r~i qua c|c con đường
               hẹp của Tanger. Chỉ như thế thì cậu mới nhận ra được dấu hiệu. Phải kiên nhẫn vô cùng, đó
               chính l{ đức tính đầu tiên kẻ chăn cừu phải học. Cậu lại chợt nghiệm ra rằng mình đang |p
               dụng vào trong thế giới mới lạ này những bài học m{ lũ cừu đ~ dạy mình. “Tất cả chỉ là
               một”, ông gi{ đ~ nói.

               Người bán hàng pha lê nhìn mặt trời lên rồi, như mọi buổi sáng, thấy lòng phiền muộn. Ông
               đ~ ở nơi n{y suốt gần ba mươi năm nay, mở một cửa hàng nằm tận đỉnh dốc, nơi chỉ có ít
               người qua lại. Bây giờ m{ đổi thay, làm nghề gì kh|c thì đ~ qu| muộn màng. Cả đời ông học
               chỉ có mỗi một việc là mua và bán pha lê. Có một thời cửa h{ng ông đông kh|ch lắm: khách
               thương Arập n{y, c|c nh{ địa chất Anh v{ Ph|p n{y, lính Đức này, tất cả đều tiền đầy túi.
               Hồi đó nghề bán bình pha lê thật tuyệt và ông hả hê hình dung mình sẽ giàu sụ, rồi khi về
               gi{ được sống giữa các bà vợ đẹp.

               Nhưng rồi thành phố Ceutar phát triển mạnh hơn Tanger v{ việc buôn bán bị xoay chiều.
               Xóm giềng dọn đi gần hết, vẫn còn một ít cửa hàng vẫn còn trụ lại bên sườn núi. Nhưng ai
               rỗi hơi leo tuốt lên cao chỉ vì v{i ba h{ng qu|n cơ chứ? Nhưng người bán pha lê không còn
               con đường n{o kh|c. Ba mươi năm nay ông chỉ buôn và bán hàng pha lê thì chọn nghề khác
               bây giờ là quá muộn. Suốt buổi s|ng ông nhìn ra con đường lèo tèo hàng quán. Ông nhìn
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24