Page 21 - Nhà Giả Kim
P. 21

Tất cả như chết lặng đi trong gi}y l|t, như thể thành phố này chìm sâu trong giấc ngủ.

               Không còn hàng quán nữa, không còn những nhà buôn mặc cả nữa, không còn những người
               ng}n nga trên th|p gi|o đường, không còn cây kiếm báu với cán cẩn đ| quí.

               Không còn hi vọng v{ phiêu lưu nữa, hết luôn cả những ông vua già và những đường đời tự
               vạch, hết luôn những kho tàng và Kim Tự Tháp. Cả thế giới như nín lặng bởi vì tâm hồn cậu
               c}m nín. Không đau đớn, không khổ, không thất vọng. Chỉ có một cái nhìn trống không qua
               cửa qu|n ăn v{ một kh|t khao được chết, muốn rằng tất cả chấm dứt ngay giây phút ấy.
               Người bán hàng pha lê lo lắng nhìn cậu. Tất cả sự vui sống mới đ}y ông thấy ở cậu như chợt
               biến đ}u mất hết.“Ta có thể cho cậu tiền để về nước”, ông an ủi. Cậu vẫn lặng thinh, rồi chợt
               đứng phắt lên, kéo quần ngay ngắn, cầm lấy bị.


               “Ch|u sẽ làm việc cho ông”, cậu đ|p. Sau một lát, cậu nói tiếp: “Ch|u cần tiền để mua dăm ba
               con cừu”


               Chương 18 -21

               Đ~ gần một tháng nay cậu làm việc cho chủ tiệm pha lê, nhưng công việc không làm cậu
               thoải mái lắm. Ông ta đứng suốt ngày sau quầy hàng với vẻ mặt ngán ngẩm, luôn miệng
               nhắc cậu phải cẩn thận kẻo vỡ. Tuy thế cậu vẫn tiếp tục làm vì tuy ông già này bẳn tính
               nhưng sòng phẳng và tiền hoa hồng cho mỗi món b|n được cũng kha kh|, th{nh ra cậu cũng
               đ~ d{nh dụm được một chút ít. Sáng hôm ấy cậu nhẩm tính: nếu tiếp tục l{m như từ trước
               đến giờ thì cậu cần một năm mới mua nổi dăm ba con cừu.

               “Ch|u muốn đóng một cái kệ b{y h{ng pha lê”, cậu nói với chủ tiệm. “Ta có thể kê kệ


               trước cửa tiệm để lôi kéo kh|ch đến đ}y”.

               “Ta không đóng kệ cũng bởi vì sợ người đi va phải, bể hết li t|ch”, chủ tiệm đ|p.

               “Ng{y trước, khi cháu dẫn cừu đi thì lúc n{o cũng có nguy cơ chúng bị rắn cắn, nhưng đ~
               làm thân cừu v{ người chăn chúng thì phải chấp nhận thôi”.

               Người chủ tiệm tiếp một ông khách, ông này mua luôn ba bình hoa. Hàng họ bán chạy hơn
               bao giờ hết, khác nào thế giới quay lại cái thời m{ con đường này là một trong những nơi
               hấp dẫn du khách nhất Tanger.

               “H{ng họ bán chạy qu|”, chủ tiệm nói với cậu sau khi người kh|ch kia đi khỏi. “Tiền này sẽ
               cho phép ta được sống thoải m|i hơn v{ chẳng bao lâu nữa cậu lại có một bầy cừu. Thế thì
               việc gì phải làm thêm cho nhọc nhằn chứ?”.

               “Vì chúng ta phải làm theo dấu hiệu”, cậu đ|p để rồi hối tiếc đ~ lỡ lời, vì chủ tiệm pha lê đ~
               từng gặp ông vua n{o đ}u. “C|i đó gọi l{ th|nh nh}n đ~i kẻ khù khờ. Vì cuộc đời muốn rằng
               anh phải đi theo con đường của riêng mình”, ông vua gi{ đ~ nói thế mà.
   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26