Page 22 - Nhà Giả Kim
P. 22

Thế mà ông chủ tiệm cũng hiểu ý cậu đấy. Ngay sự có mặt của cậu trong cửa tiệm đ~ l{ một
               dấu hiệu rồi. Rồi khi tiền bắt đầu v{o như nước thì ông không hối tiếc đ~ thuê ch{ng trai
               T}y Ban Nha n{y. Lúc đầu vì ông nghĩ rằng không thể bán nhiều hơn trước nên đ~ đề nghị
               trả cậu tiền hoa hồng khá cao, thành ra cậu kiếm được nhiều hơn bình thường. Nhưng trực
               giác ông cho biết chàng trai này nay mai thế n{o cũng trở về với lũ cừu của cậu thôi.


               “Vì lí do gì cậu lại muốn biết Kim Tự Tháp chứ?”. Ông hỏi để lái khỏi chuyện cái kệ.

               “Vì ch|u nghe kể hoài về chúng”, cậu đ|p nhưng tr|nh không đả động đến giấc mơ.

               C|i kho t{ng đ~ trở thành một kỉ niệm đau đớn nên cậu cố không nghĩ tới nữa.

               “Ta chẳng quen biết một ai ở đ}y muốn vượt sa mạc chỉ để xem Kim Tự Tháp cả”, chủ tiệm
               nói. “Đó chẳng qua chỉ là những đống đ| thôi. Cậu có thể tự xếp lấy một c|i ngay trong vườn
               cũng được cơ m{”.

               “Coi bộ ông không mơ ước được đi đ}y đi đó nhỉ”, cậu đ|p rồi quay qua tiếp một người
               khách mới bước vào tiệm.

               Hai hôm sau chủ tiệm tìm cậu để nói về vụ cái kệ. “Ta không ưa thay đổi”, ông nói.


               “Cậu và ta không giống như nh{ đại phú thương Hassan kia. Lỡ mua nhầm hàng thì ông ta
               cũng chẳng bận t}m gì. Nhưng nếu một trong hai chúng ta nhầm lẫn thì khổ th}n to”.


               “Đúng thế thật”, cậu thầm nghĩ.

               “Cậu cần cái kệ để l{m gì?”. Chủ tiệm hỏi.

               “Ch|u muốn được trở về với lũ cừu càng sớm càng tốt. Chúng ta phải tận dụng thời gian
               được may mắn. Người ta gọi đó l{ nguyên lí đ~i ngộ hay th|nh nh}n đ~i kẻ khù khờ.”


               Ông chủ tiệm già im lặng một lúc rồi nói: “Đấng tiên tri cho chúng ta kinh Koran v{ để lại có
               năm điều răn thôi để chúng ta tuân thủ trong đời sống. Điều răn quan trọng nhất là: chỉ có
               một Thượng đế duy nhất. Những điều răn kia l{: mỗi ngày cầu nguyện năm lần, ăn chay
               trong tháng Ramadan, giúp kẻ bần h{n”.

               Ông ngừng nói. Mắt ông rưng rưng khi nhắc đến Đấng Tiên Tri. Vì ngoan đạo cho nên dù đôi
               khi bẳn tính ông vẫn cố sống theo lời răn của đạo Hồi.

               “Thế còn điều răn thứ năm?”. Cậu hỏi.


               “Hai hôm trước cậu bảo rằng ta không có ước mơ đi đ}y đi đó”, nh{ buôn pha lê đ|p.

               “Bổn phận thứ năm của một người Hồi giáo là ít nhất một lần trong đời h{nh hương đến
               th|nh địa Mekka. Mekka còn xa hơn Kim Tự Tháp nhiều. Hồi trẻ, ta muốn dành dụm ít tiền
               để mua cửa tiệm này. Lúc ấy ta nghĩ đến một ng{y đủ khá giả để đi Mekka.
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27