Page 23 - Nhà Giả Kim
P. 23
Rồi ta kiếm được khá tiền nhưng lại không nhờ ai trông h{ng được vì pha lê rất dễ vỡ.
Mà ta lại thấy nhiều người đi h{nh hương Mekka kéo qua trước cửa nhà. Có vài người giàu
kéo theo cả đo{n người làm và lạc đ{, nhưng phần lớn họ nghèo hơn ta nhiều. Ai nấy hớn
hở trở về và treo dấu hiệu của chuyến h{nh hương trên cửa. Một người trong bọn họ, chỉ là
thợ sửa giầy thôi, kể ta nghe rằng ông ta đ~ mất suốt gần một năm để vượt sa mạc, thế mà
vẫn thấy không cực bằng đi lùng trong khu phố Tanger tìm cho ra loại da thuộc thích hợp”.
“Nếu thế thì sao ông không đi Mekka ngay lúc n{y?” Cậu hỏi.
“Vì Mekka giúp ta có được sức sống, chịu đựng nổi c|i đơn điệu nhàm chán của đời sống
ng{y n{y qua ng{y kh|c đối diện với những món hàng vô tri trên kệ kia và nuốt cho trôi
những bữa ăn trong c|i qu|n kinh khủng nọ. Ta sợ sau khi đ~ đạt được ước mơ rồi thì
không còn thúc đẩy mình tiếp tục sống nữa. Cậu mơ có cừu v{ được thấy Kim Tự Tháp. Cậu
khác hẳn ta vì cậu muốn đạt được ước mơ. Còn ta chỉ muốn mơ về
Mekka thôi. Ta đ~ từng trăm lần hình dung mình vượt sa mạc, đến được quảng trường có
đặt tảng đ| thiêng v{ phải đi quanh bảy vòng trước khi được sờ tảng đ|. Ta đ~ mường
tượng sẽ có những ai ở quanh mình lúc đó, những kinh cầu và cả những lời chúng ta nói với
nhau. Song sợ bị thất vọng não nề, nên ta chọn cách chỉ mơ thôi.”
Hôm ấy chủ tiệm đồng ý cho đóng kệ trưng b{y h{ng. Ông v{ cậu, mỗi người có một quan
niệm riêng về mơ ước.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua và cái kệ đ~ đem lại cho tiệm pha lê thêm nhiều khách.
Chàng trai tính rằng sáu tháng sau cậu sẽ về lại Tây Ban Nha và sẽ mua lại sáu chục con cừu
và không chừng thêm sáu chục con nữa ấy chứ. Chưa đầy một năm sau đ{n cừu của cậu sẽ
tăng gấp đôi v{ cậu sẽ có thể buôn b|n được với người Arập vì bây giờ cậu hiểu được thứ
ngôn ngữ lạ lùng này rồi. Từ cái buổi s|ng đầu tiên trên bãi chợ không người đến nay cậu
không đụng tới hai viên đ| Urim v{ Thummim nữa, vì đối với cậu Ai Cập chỉ còn là giấc
mộng, xa xôi như thể Mekka đối với chủ tiệm pha lê. Giờ thì cậu thích việc mình làm và luôn
nghĩ đến lúc sẽ đặt ch}n lên Tarifa như một kẻ chiến thắng.
“H~y luôn nhớ đến điều cậu muốn đạt được”, ông vua gi{ đ~ từng bảo thế. Bây giờ thì cậu
hiểu và cố công thực hiện. Có thể kho tàng của cậu chính l{ đến được xứ lạ này, gặp phải
một tay bợm và rồi tậu được bầy cừu nhiều gấp đôi m{ chẳng phải trả tí gì hết. Cậu thấy tự
hào. Chả gì cậu cũng đ~ học được nhiều điều quan trọng, chẳng hạn biết bán hàng pha lê,
dùng ngôn ngữ không lời nói và hiểu dấu hiệu.
Một buổi xế trưa nọ cậu gặp một người trên triền núi, ông ta phàn nàn rằng sau cái dốc cao
vòi vọi này chẳng tìm ra đ}u một chỗ cho đ{ng ho{ng có b|n giải kh|t. Do đ~ hiểu được
ngôn ngữ của dấu hiệu, cậu bèn tìm chủ tiệm, nói rằng: “Ta nên b|n tr{ cho những người leo
dốc lên đ}y.”
“Quanh đ}y đ~ có đủ nơi b|n tr{ rồi”, chủ tiệm đ|p.