Page 25 - Nhà Giả Kim
P. 25

Rồi trong khi dập tắt than trong Nargileh ông bảo rằng từ nay cậu có thể bán trà trong li cà
               phê được đấy. Đôi khi không có c|ch gì ngăn được dòng đời.

               Người nào leo hết dốc tới nơi đều mệt nhoài. Rồi họ thấy ở cửa h{ng pha lê trên đó có b|n
               trà bạc hà. Họ vào uống v{ tr{ được bưng ra trong những li mài rất đẹp.

               “Thế mà bà vợ mình không nghĩ ra”, một người trầm ngâm rồi mua vài cái li, vì tối hôm ấy
               nhà ông có khách. Khách của ông ta nhất định sẽ trầm trồ những c|i li đẹp này. Kẻ khác quả
               quyết rằng tr{ đựng trong li pha lê ngon hơn nhiều vì giữ được mùi thơm hơn. Người thứ
               ba cho rằng truyền thống của phương Đông l{ uống trà trong li pha lê mài vì chúng có
               những lực kì diệu. Chẳng bao lâu sau tin lan truyền đi v{ nhiều người cố công leo lên dốc
               tìm cho được một cửa tiệm xưa nay chuyên b|n một loại hàng, giờ thêm một thứ mới.
               Nhiều tiệm kh|c cũng bắt chước b|n tr{ trong li pha lê nhưng lại không nằm trên đỉnh dốc,
               thế là luôn luôn vắng khách. Ít lâu sau, ông chủ tiệm đ~ phải thuê thêm hai người nữa. Cùng
               với bình pha lê, ông nhập một khối lượng lớn trà cho các ông, các bà ngày ngày khao khát
               thưởng thức cái mới. Sáu tháng liền như thế trôi qua.


               Chàng trai thức dậy trước cả lúc mặt trời mọc. Từ đó đến nay đ~ mười một tháng chín ngày,
               kể từ khi cậu đặt chân lên lục địa châu Phi lần đầu tiên. Kh|c trên người chiếc áo choàng
               bằng vải gai màu trắng cậu sắm để dành riêng cho ngày hôm nay rồi cậu trùm khăn lên đầu
               và dùng một cái vòng làm bằng da lạc đ{ chít khăn lại. Cậu xỏ ch}n v{o đôi dép mới rồi đi
               xuống dưới, không gây tiếng động. Thành phố còn chìm trong giấc ngủ. Cậu lót dạ với một
               cái bánh mì mè và uống trà nóng trong li pha lê. Rồi cậu ra ngồi ở ngưỡng cửa, hút Nargileh
               một mình. Cậu cứ rít tràn, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ

               lắng nghe tiếng gió rì r{o đem đến mùi thơm sa mạc. Rồi cậu thọc tay vào túi áo khoác lấy ra
               một gói nhỏ, ngắm nghía hồi l}u. Đó l{ một cuộn tiền, đủ để tậu một trăm hai mươi con cừu,
               mua vé tàu về nước và xin giấy môn bài buôn bán giữa quê hương cậu v{ c|i đất nước mà
               cậu đang ngồi đ}y. Cậu kiên nhẫn chờ cho đến khi ông già chủ


               tiệm thức dậy, mở cửa hàng. Rồi hai người lại uống một tuần trà.

               “Hôm nay ch|u sẽ lên đường”, cậu mở lời. “Hiện ch|u đ~ đủ vốn liếng để chuộc lại bầy cừu,
               còn ông cũng đủ tiền để h{nh hương đến Mekka.”

               Ông già ngồi lặng thinh.

               “Xin ông h~y ban phước l{nh cho ch|u”, cậu nói. “Ông đ~ giúp ch|u rất nhiều.”

               Ông già lặng thinh khuấy trà. Cuối cùng ông quay sang cậu nói: “Ta rất hãnh diện vì cậu. Cậu
               đ~ đem đến cho cửa hàng của ta một sức truyền cảm mới. Nhưng cậu biết rõ rằng ta sẽ
               không đi Mekka. Cũng như cậu tự biết rằng mình sẽ không mua cừu.”


               “Ai bảo thế?” Cậu hốt hoảng hỏi.

               “Maktub”. Người chủ tiệm pha lê chỉ đ|p có thế. Rồi ông ban phước lành cho cậu.
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30