Page 27 - Nhà Giả Kim
P. 27
“Tuy nhiên mình vẫn trở về chốn cũ th}n quen v{ sẽ lại chăn cừu”. Bỗng dưng cậu chợt thấy
không thích như thế nữa. Cậu đ~ l{m việc suốt một năm ròng để thực hiện giấc mơ n{y, thế
mà bây giờ ước mơ ấy cứ mỗi lúc một mờ nhạt dần. Có thể đó không thật sự l{ ước mơ của
cậu..
“Biết đ}u như ông chủ tiệm pha lê mà lại hóa hay: sẽ không bao giờ đi Mekka cả nhưng cả
đời mơ đến nó. “Cậu băn khoăn cầm hai viên Urim và Thummim trong tay; chúng truyền
cho cậu sức mạnh của ý chí của vị vua già. Tình cờ - hoặc cũng có thể do dấu hiệu - cậu vào
đúng c|i qu|n nước ng{y xưa. Không thấy g~ đ~ bịp cậu đ}u; chủ qu|n bưng đến cho cậu
một tách trà.
“Bất cứ lúc n{o mình cũng có thể trở lại chăn cừu được”, cậu ngẫm nghĩ. “Mình đ~ biết cách
chăn cừu rồi thì không thể n{o quên được. Còn đi đến Kim Tự Tháp Ai Cập thì biết đ}u
mình không có dịp nào khác nữa. Ông già có áo giáp bằng vàng ròng và biết chuyện đời
mình thì nhất định phải là vua, một minh quân thật sự.” Chỉ có hai giờ t{u ngăn c|ch cậu với
đồng cỏ vùng Andalusia, còn giữa cậu và Kim Tự Tháp là sa mạc mênh mông. Cậu thấy nghĩ
ngược lại thế n{y cũng được chứ: tính ra thì cậu hiện ở gần kho t{ng hơn hai tiếng, cho dù
đ~ mất gần một năm để vượt qu~ng đường này.
“Thật dễ hiểu vì sao mình cứ thiên về lũ cừu của mình. Vì mình biết rõ chúng rồi; chăn
chúng cũng chẳng cực gì và chúng dễ thương. Còn minh có ưa được sa mạc không thì chưa
biết, nhưng m{ kho t{ng của mình chôn ở đó. Nếu không tìm thấy kho tàng thì mình vẫn trở
về nước được mà. Hiện mình đủ tiền và thừa thì giờ, tại sao không thử nhỉ?”
Một nỗi vui ập đến tràn ngập trong lòng cậu. Lúc nào cậu muốn làm kẻ chăn cừu hay thành
người b|n h{ng pha lê cũng được. Có thể trên thế giới còn nhiều kho tàng bí mật khác nữa,
nhưng cậu đ~ nằm mộng hai lần và một nh{ vua đ~ xuất hiện với cậu. Đ}u phải ai cũng được
thế. Cậu hân hoan rời khỏi qu|n nước vì chợt nhớ ra rằng một trong những người cung cấp
hàng cho chủ tiệm pha lê đ~ chở h{ng vượt sa mạc cùng với một đo{n lữ hành. Cậu nắm
chặt hai viên đ| Urim v{ Thummim; nhờ chúng mà cậu đ~ trở lại con đường dẫn đến kho
tàng.
“Ta luôn luôn ở cạnh những kẻ đi theo con đường mình tự chọn”, ông vua gi{ đ~ nói.
Vậy thì mất gì mà không hỏi thử ở nhà kho xem Kim Tự Tháp có xa thật thế không.
Anh ch{ng người Anh nọ ngồi trong một toà nhà nồng mùi thú vật, mồ hôi và bụi bặm.
Không thể nào gọi l{ nh{ kho được, một cái chuồng thì đúng hơn.
“Mình đ~ học hành cả đời để rồi lạc lo{i đến đ}y”, anh thầm nghĩ trong khi lơ đ~ng lần giở
một tập san hóa học, “mười năm học đổi lấy một chuồng nhốt thú vật!”
Nhưng anh không được thoái chí. Phải tin vào dấu hiệu, cả đời anh, tất cả sự học của anh tập
trung vào việc hiểu cho được thứ ngôn ngữ vũ trụ. Mới đầu anh quan t}m đến Esperanto,