Page 32 - Nhà Giả Kim
P. 32

hơn nhiều.”

               Gió thổi mãi không ngừng. Cậu nhớ lại cái ngày ngồi đón chính ngọn gió này trên cổ thành ở
               Tarifa. Có thể lúc n{y đ}y ngọn gió đang ve vuốt lông lũ cừu của cậu khi chúng đang đi tìm
               cỏ v{ nước trên vùng Andalusia bát ngát.

               “Đúng ra chúng đ}u còn l{ cừu của mình nữa”, cậu nghĩ v{ không thấy tiếc nuối.

               “Nhất định chúng đ~ quen với chủ mới và quên mình rồi. Thế là phải. Ai quen lang thang
               đ}y đó nhiều như lũ cừu đều biết rằng nhất định sẽ có một ngày phải chia tay thôi - giống
               như phải lên đường.”

               Rồi cậu nghĩ đến cô con gái chủ tệim vải v{ đinh ninh rằng cô đ~ lấy chồng. Có thể cô đ~ lấy
               một người bán kem, hoặc một ch{ng chăn cừu cũng biết đọc và biết kể những chuyện thú vị
               trên đời. Cậu nào phải l{ người chăn cừu duy nhất có bản lĩnh đó đ}u.

               Rồi cậu đo|n gi{ đo|n non rằng có thể cậu đang trên đường lĩnh hội được loại ngôn ngữ vũ
               trụ, bao trùm cả quá khứ lẫn tương lai của nhân loại. Phỏng đo|n n{y l{m cậu phấn khởi.
               Mẹ cậu vẫn quen gọi đó l{ “trực cảm”. Cậu dần dà hiểu rằng cảm nhận bằng trực gi|c nghĩa
               là tâm linh mình bất chợt chìm ngập trong dòng chảy của to{n vũ trụ, nơi cuộc đời của mọi
               con người đều liên kết thành một chuỗi, nơi mọi chuyện đều tỏ rõ, vì tất cả đều “đ~ được
               viết sẵn” từ trước rồi.


               “MAKTUB”, cậu nói và nhớ đến ông chủ hàng pha lê. Sa mạc chỉ toàn cát với đ|. Khi đo{n
               gặp một vùng to{n đ| thì họ phải tìm c|ch đ|nh vòng khá xa. Còn khi cát quá mịn đối với
               chân lạc đ{ thì họ tìm lối khác có lớp cát chắc hơn. Thỉnh thoảng lại thấy có vùng phủ đầy
               muối vì trước kia nơi đó l{ biển. Gặp những nơi như thế thì lũ vật thồ giở chứng bất kham
               không chịu đi tiếp khiến những người phu lạc đ{ phải dỡ hàng xuống, vác hàng trên vai,
               vượt qua những nơi địa hình hiểm trở rồi mới lại chất lên như trước. Khi một trưởng toán
               ngã bệnh hay chết dọc đường thì các phu lạc đ{ rút thăm cử người thay. Nhưng dù có phải
               đi vòng bao nhiêu đi nữa thì đo{n vẫn không bao giờ quên đích. Khi đ~ vượt qua mọi
               chướng ngại rồi thì sao trên trời sẽ lại chỉ cho họ hướng của ốc đảo. Rạng đông, khi thấy sao
               sáng trên bầu trời là họ biết rằng sao kia báo hiệu một nơi có phụ nữ, nước, chà là và cây cọ.
               Chỉ có ch{ng người Anh là chẳng biết gì cả vì hầu như anh ta chỉ chúi đầu vào sách. Cậu chăn
               cừu cũng có một quyển sách và cậu thử đọc trong mấy ng{y đầu. Nhưng rồi cậu thấy quan
               s|t đo{n l{ lắng nghe tiếng gió thú vị hơn. Rồi khi đ~ quen dần và thấy quí con lạc đà của
               mình thì cậu quẳng quyển s|ch đó đi. Tuy rằng mỗi khi giở nó ra đọc cậu vẫn hi vọng một
               các dị đoan rằng sẽ gặp được trong đó một nhân vật lẫy lừng, nhưng giờ đ}y cậu cho nó chỉ
               là gánh nặng vô ích.

               Lúc này cậu đ~ quen th}n với người phu lạc đ{ vẫn đi cạnh mình. Tối tối, khi tất cả quây
               quần bên đống lửa, cậu kể cho ông ta chuyện thời còn đi chăn cừu. Trong một lần chuyện
               v~n như thế ông ta kể cậu nghe về đời mình.


               “Tôi sống ở một nơi gần Al Kahira”, ông ta nói. “Tôi có một vườn rau, một lũ con v{ một
               cuộc sống êm đềm mà tôi ngỡ rằng cho đến ngày chết cũng không thay đổi. Một năm nọ
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37