Page 31 - Nhà Giả Kim
P. 31
“Trong đo{n có nhiều người thờ nhiều thần th|nh kh|c nhau. Nhưng Thượng Đế duy nhất
của tôi là Allah và tôi thề với Người rằng tôi sẽ nỗ lực làm hết sức để lần n{y chúng ta cũng
thắng được sa mạc. Bây giờ tôi yêu cầu mỗi người trong đo{n thề với Thần, với Chúa của
mình rằng sẽ nghe theo lời tôi vô điều kiện, trong mọi tình huống.
Vì trong sa mạc thì không nghe lời tôi có thể sẽ đưa đến cái chết”.
Tiếng rì rầm cất lên, ai nấy đều thề trước Thần và Chúa của mình sẽ tuân lời. Cậu chăn cừu
thề với Chúa Jesu. Anh ch{ng người Anh im lặng. Tiếng rì rầm kéo dài thêm một lúc nữa vì
người ta còn cầu xin được che chở. Rồi tiếng tù và vang lên, mỗi người leo lên con vật của
mình. Cậu chăn cừu v{ ch{ng người Anh đều mua lạc đ{ nên leo lên kh| vất vả. Cậu thấy tội
nghiệp con lạc đ{ của anh kia vì những hòm sách nặng chất đầy lưng nó.
“Trên đời không có gì ngẫu nhiên đ}u”, ch{ng người Anh tìm cách nối lại câu chuyện hồi
n~y trong nh{ kho. “Một người quen đ~ đưa tôi đến đ}y, vì anh ta biết một người Arập,
người n{y …”
Vì đo{n rục rịch lên đường nên cậu không nghe ra được anh ta nói gì. Song cậu biết anh ta
nói về điều này: về một chuỗi những sự kiện thần bí, trong đó sự kiện này gắn với sự kiện
kế tiếp; chúng xui khiến cậu trở th{nh người chăn cừu, rồi nhiều lần mơ cùng một giấc mơ;
chúng đưa cậu đến một thành phố gần ch}u Phi để rồi gặp một ông vua; chúng khiến cho
cậu bị lừa bịp hết sạch tiền, để rồi cậu làm quen với một người bán hàng pha lê, rồi …
“C{ng sống được giống như trong giấc mơ thì đường đời lại càng trùng hợp với mục đích
muốn đạt đến trong đời”, cậu nghĩ.
Chương 26 - 28
Đo{n người đi về hướng mặt trời mọc. Họ đi v{o buổi sáng, nghỉ chân khi mặt trời đứng
bóng, xế trưa lại đi tiếp. Cậu chăn cừu ít trò chuyện với anh ch{ng người Anh vì anh ta
thường chúi mũi v{o s|ch. Thế là cậu bèn lặng lẽ quan sát cuộc hành trình của người và vật
qua sa mạc. Giờ thì mọi thứ khác hẳn ng{y đầu. Hôm ấy thật là ồn ào và lộn xộn; tiếng con
nít khóc lẫn với tiếng thú vật kêu, thêm tiếng c|c trưởng to|n v{ c|c kh|ch thương gắt gỏng
ra lệnh. Trong sa mạc, ngược lại, chỉ có tiếng gió thổi liên tục, sự yên ắng và tiếng chân thú
vật. Ngay cả c|c trưởng to|n cũng ít trò chuyện với nhau.
“Tôi đ~ nhiều lần đi qua những đồi c|t n{y”, một người phu lạc đ{ kể vào một buổi chiều tối.
“Nhưng vẫn thấy sa mạc quá mênh mông, chân trời thì xa tít tắp khiến con người thấy mình
vô cùng nhỏ bé và kính sợ đến không nói nên lời”.
Tuy chưa từng vượt sa mạc cậu vẫn rất hiểu ý người phu nọ. Mỗi khi nhìn biển cả hay ánh
lửa cậu đều thường ngồi lặng hàng giờ, không nghĩ ngợi gì, chỉ trực cảm quyền lực của thiên
nhiên vô cùng vô tận.
“Mình đ~ học được từ bầy cừu và các món hàng pha lê, tại sao sa mạc lại không dạy mình
được ít điều chứ”, cậu ngẫm nghĩ. “Sa mạc, theo mình, còn cổ xưa v{ thông tuệ