Page 33 - Nhà Giả Kim
P. 33

được mùa bội thu, thế l{ chúng tôi h{nh hương đến Mekka để làm một bổn phận duy nhất
               chưa ho{n tất trong đời tôi. Tôi có thể yên tâm nhắm mắt được rồi và lòng tôi thanh thản
               lắm. Nhưng một ng{y kia động đất, nước sông Nil tr{n qua đê.

               Điều m{ tôi tưởng rằng chỉ xảy ra cho người kh|c đ~ đến với chính mình. Lũ lụt khiến hàng
               xóm sợ mất vườn ô-liu, vợ tôi sợ lũ con có thể chết đuối, còn tôi hoảng kinh lo động đất sẽ
               tàn phá cơ nghiệp của mình. Nhưng sợ cũng thế thôi. Sau vụ đó đất đai không trồng trọt gì
               được nữa và tôi phải tìm c|ch kh|c để nuôi sống gia đình. Cho nên hôm nay tôi l{m phu lạc
               đ{. Nhưng lúc ấy tôi thấm thía lời dạy của Allah: không ai phải lo trước về điều chưa xảy tới
               cả vì mỗi người đều có thể đạt được cái mình muốn và cái mình cần. Chúng tôi chỉ lo mất cơ
               nghiệp, sợ cho mạng sống và cây cối của mình thôi. Nhưng nỗi sợ đ~ qua đi khi hiểu rằng
               diễn biến của đời mình và cả của quả đất đều đ~ được một bàn tay Người viết trước cả rồi”.




               Thỉnh thoảng họ gặp một đ{on lữ h{nh kh|c trong đêm m{ đo{n n{y luôn luôn đang có c|i
               m{ đo{n kia thiếu, như thể đúng l{ tất cả đều do một bàn tay quyết định vậy.

               C|c to|n trưởng trao đổi thông tin về bão cát và tụ tập bên đống lửa kể đủ chuyện về


               sa mạc. Một lần kh|c đo{n gặp những người Beduin ăn mặc kín từ đầu tới chân trông rất là
               thần bí; Họ theo dõi lộ trình của từng đo{n lữ h{nh để cảnh b|o đo{n về các bọn cướp và về
               các bộ tộc hiếu chiến. Họ đến v{ đi đều lặng lẽ, ăn mặc to{n đen, chỉ để hở

               đôi mắt. Vào một buổi tối như thế người phu lạc đ{ đến tìm cậu chăn cừu đang ngồi cùng
               ch{ng người Anh bên đống lửa.


               “Nghe đồn rằng có thể xảy ra đ|nh nhau giữa các bộ lạc”, ông ta nói.

               Họ ngồi lặng thinh. Cậu chăn cừu cảm thấy có một nỗi sợ bàng bạc đ}u đó tuy không ai nói
               gì cả. Một lần nữa cậu lại hiển được thứ ngôn ngữ không lời, ngôn ngữ của vũ

               trụ. Một lúc sau ch{ng người Anh mới hỏi có nguy hiểm gì không.

               “Ai đ~ v{o sa mạc rồi thì không quay lại được nữa”, người phu lạc đ{ nói. “Khi không còn
               đường lui thì chúng ta phải tìm ra cách nào tốt nhất để tiến tới. Mọi chuyện khác phó thác
               cho Allah, kể cả sự nguy hiểm”.

               Và ông ta kết thúc bằng cái từ thần bí: “Maktub”.


               “Anh nên chú ý quan s|t c|c đo{n lữ h{nh kĩ hơn”, cậu nói với ch{ng người Anh sau khi
               người phu đi khỏi. “Họ phải đi lòng vòng ho{i đấy nhưng lúc n{o cũng nhắm hướng mục
               tiêu”.

               “Còn cậu nên đọc nhiều hơn về thế giới đi thôi”, ch{ng kia đ|p. “S|ch cũng bổ ích như đo{n
               lữ hành vậy”. Đo{n người và vật dài dằng dặc đi nhanh hơn tới phía trước. Không phải họ
               chỉ giữ
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38