Page 20 - Nhà Giả Kim
P. 20

như thế h{ng năm rồi nên biết rõ giờ giấc từng cửa hàng một. Bỗng đ}u trước giờ nghỉ trưa
               ít phút có một gã ngoại quốc trẻ đứng trước tủ kính cửa h{ng ông. G~ ăn mặc bình thường,
               nhưng với đôi mắt lão luyện ông biết gã không có tiền. Tuy thế ông vẫn nấn n| chưa đi ăn,
               định chờ thêm một lúc cho g~ đi khỏi đ~.


               Tấm biển treo trước cửa cho biết chủ tiệm n{y nói được nhiều thứ tiếng. Cậu nhìn người
               đ{n ông sau quầy hàng.

               “Ch|u có thể chùi sạch những bình này, nếu ông muốn”, cậu nói. “Như thế này thì chẳng ai
               thèm mua đ}u”.

               Người bán hàng pha lê nhìn cậu không nói gì.

               “Ch|u chỉ xin ông trả một bữa ăn thôi.”

               Ông ta vẫn lặng thinh, còn cậu thấy phải tự quyết định. Trong bị có cái áo khoác, chắc cậu sẽ
               không cần đến nó trên sa mạc. Thế là cậu lôi |o ra, dùng để lau chùi ngay những li với bình
               hoa. Sau nữa giờ cậu lau sạch hết mọi thứ bầy trong tủ kính, trong lúc đó có hai người khách
               đến mua vài cái li pha lê. Lau chùi xong, cậu xin ông ta cho mình ăn.

               “Ta đi ăn chung”, người bán hàng pha lê nói. Ông ta treo một tấm biển trước cửa rồi hai
               người đi tới một cái quán nhỏ xíu trên sườn núi. Khi họ đ~ ngồi vào cái bàn duy nhất trong
               quán, ông ta mới cười.

               “Lẽ ra cậu không cần phải lau chùi gì hết”, ông nói. “Điều răn của kinh Koran buộc chúng tôi
               cho người đói ăn”

               “Thế tại sao ông lại cứ để ch|u lau chùi?”. Cậu hỏi.

               “Vì những li, bình ấy bụi bặm bẩn thỉu. Hai chúng ta, cậu cũng như ta, đều phải gột sạch
               những tư tưởng xấu trong đầu.”


               Ăn xong, người bán hàng pha lê nói với cậu: “Ta muốn cậu giúp việc cho ta. Hôm nay, trong
               lúc cậu lau chùi thì có hai người đến mua h{ng; đó l{ điềm l{nh”.

               “Người ta nói quá nhiều về điềm n{y, điềm nọ”, cậu thầm nghĩ. “Nhưng họ không ý thức
               điều họ nói. Giống như mình không ý thức rằng đ~ từ lâu mình với lũ cừu giao cảm với nhau
               bằng một thứ ngôn ngữ nằm ngoài tiếng nói.”


               “Cậu ưng l{m việc cho ta chứ?”. Ông ta hỏi tới. “Được, cháu sẽ làm nốt ng{y hôm nay”, cậu
               đ|p. “Đến sáng sớm mai cháu sẽ lau chùi hết mọi món hàng pha lê trong tiệm ông. Đổi lại
               cháu muốn có được đủ tiền để đi Ai Cập ngay buổi s|ng mai”.

               Nghe thế người bán pha lê bật cười. “Dù cậu có lau chùi số hàng của ta suốt một năm v{
               ngay cả khi cậu có được tiền hoa hồng kha kh| do b|n được hàng thì cậu vẫn còn phải vay
               thêm tiền thì mới đến được Ai Cập. Giữa Tanger và Kim Tự Tháp là cả nghìn cây số sa mạc”.
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25