Page 15 - Nhà Giả Kim
P. 15

Abraham (phải chăng Coelho muốn ám chỉ “giao ước” giữa Đức Chúa Trời và Abraham về
               tương lai d}n Do Th|i (Cựu Ước) ?) sau khi đ~ nhận một phần mười. Đó l{ phần việc của
               ông. Thần th|nh không nên có mơ ước gì, bởi họ không tùy thuộc định mệnh. Tuy thế ông
               vua xứ Salem vẫn thầm mong cậu chăn cừu sẽ thành công. “Tiếc rằng rồi cậu ấy sẽ sớm
               quên mất tên ta”, ông thầm nghĩ. “Lẽ ra ta phải nhắc đi nhắc lại tên ta thường hơn để sau
               này cậu ấy sẽ kể về Melchisedek, vua xứ Salem.” Rồi ông nhìn trời, nói với vẻ ăn năn : “Đúng
               là có cao ngạo thật đấy, nhưng m{ một ông vua già thỉnh thoảng cũng được phép tự hào về
               mình đấy chứ nhỉ.”

               “Ch}u Phi thật lạ lùng,” cậu chăn cừu thầm nghĩ. Cậu ngồi trong một qu|n nước giống như
               nhiều qu|n nước khác mà cậu thấy nhan nhản dọc c|c con đường hẹp của thành phố. Mấy
               người đ{n ông hút chung một cái ống điếu to xù, chuyền từ người n{y sang người khác. Chỉ
               trong vài giờ từ khi đến nơi cậu đ~ được chứng kiến bao điều lạ : đ{n ông nắm tay nhau đi
               ngo{i đường phố, phụ nữ dùng khăn che mặt và các thầy tu leo lên các tháp cao nghệu, ê a
               đọc kinh như h|t trong lúc mọi người quanh đấy quỳ lạy xì xụp, vập trán xuống nền đất.

               “Đ}y l{ tập tục của người ngoại đạo”, cậu tự nhủ. Thửa nhỏ cậu vẫn hay ngắm nhìn trong
               ngôi nhà thờ ở nguyên qu|n pho tượng thánh Santiago de Compostela tay vung thanh kiếm
               to bản, phóng ngựa qua những hình người trông giống như người dân ở đ}y. Cậu thấy bất
               an v{ cô độc quá chừng. Những người ngoại đạo trông mới dễ sợ làm sao. Nhất là do vội vã
               lên đường, cậu quên bẵng một điều - điều cỏn con duy nhất thôi - khiến cậu có thể còn lâu
               mới đến được kho tàng : ở đất nước n{y người ta nói tiếng Arập. Khi chủ quán lại gần, cậu
               chỉ vào một thứ thức uống trên bàn bên cạnh.

               Đó l{ thứ tr{ đắng ngắt. Uống vang thú hơn nhiều. Nhưng cậu thấy không nên bận tâm vì
               chuyện ấy, mà chỉ nên nghĩ tới kho tàng thôi, bằng c|ch n{o v{ đi đường n{o đến đấy. Cậu
               bán bầy cừu được khối tiền và cậu biết rằng tiền như có ma thuật. Có tiền thì không đơn độc
               bao giờ. Không l}u đ}u, có khi chỉ vài ngày nữa thôi, cậu sẽ có mặt ở Kim Tự Tháp cho mà
               xem. Một ông gi{ đầy vàng trên ngực cần gì phải lừa cậu lấy sáu con cừu chứ. Ông già từng
               nói về dấu hiệu. Lúc ngồi trên tàu qua eo biển cậu đ~ ngẫm nghĩ về thứ dấu hiệu này. Phải,
               cậu biết ý ông nói về cái gì chứ : hồi còn rong ruổi trên c|c c|nh đồng cỏ Andalusia cậu vẫn
               tập thói quen nhìn đất, nhìn trời tìm dấu hiệu xem nên đi hướng nào. Cậu nghiệm ra rằng có
               một giống chim báo hiệu có rắn ở gần đấy và một loại bụi cây cho biết quanh đấy có nước.
               Tất cả l{ do lũ cừu dạy cho cậu đấy.

               “Khi Chúa đ~ dẫn dắt bầy cừu đi đúng đường thì Người cũng sẽ hướng dẫn con người y như
               vậy”, cậu ngẫm nghĩ v{ yên dạ, thấy tr{ như bớt đắng hơn.

               “Anh l{ ai ?” cậu nghe có người hỏi ngay bên cạnh bằng tiếng Tây Ban Nha. Cậu nhẹ cả
               người. Cậu vừa nghĩ đến dấu hiệu, thế l{ có người xuất hiện ngay. “Do đ}u m{ anh biết tiếng
               T}y Ban Nha ?” cậu hỏi. Anh chàng kia còn trẻ, mặc âu phục, tuy màu da giống người bản xứ
               hơn. Khổ người và tuổi anh ta trạc như cậu.


               “Ở đ}y hầu như ai cũng nói được tiếng Tây Ban Nha cả. Đ}y tới đó chỉ mất ngót ngét hai
               tiếng thôi m{.”
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20