Page 13 - Nhà Giả Kim
P. 13

nụ hôn dài trên cái ghế cậu v{ ông gi{ đ~ ngồi. “Ch{, người b|n kem”, cậu buột miệng rồi
               không nói tiếp vì gió Levante thổi thốc vào mặt. Gió n{y tuy mang theo người Mauren thật,
               nhưng đưa đến cả mùi thơm của sa mạc v{ hương thơm của các phụ nữ đeo khăn che mặt
               (phụ nữ nhiều nước theo đạo Hồi thường đeo khăn che kín mặt, chỉ để hở hai mắt). Nó đem
               theo cả mùi mồ hôi và giấc mơ của những người đ{n ông một ng{y n{o đó đ~ lên đường vào
               chốn vô định để tìm vàng, tìm sự phiêu lưu, tìm cả Kim Tự Tháp nữa. Cậu chợt ganh tị với
               ngọn gió tự do kia và thấy rằng mình cũng có thể được tự do không kém. Chẳng có gì ngăn
               cản được cậu, trừ chính cậu ra. Bầy cừu, cô con gái chủ tiệm vải, những c|nh đồng cỏ vùng
               Andalusia chỉ là những chặng trên con đường đời của cậu thôi.


               Hôm sau, cậu chăn cừu dẫn theo sáu con cừu đến gặp ông già.

               - Cháu ngạc nhiên lắm, - cậu nói , - vì bạn cháu chịu mua ngay số cừu kia. Anh ta bảo rằng đ~
               từ l}u mơ ước được th{nh người chăn cừu v{ đ}y quả là dấu hiệu tốt cho anh ấy.

               - Bao giờ cũng thế cả, - ông gi{ đ|p. – C|i đó gọi là nguyên lí thuận lợi (Guenstige Prinzip;
               Principle of favorability). Lần đầu tiên khi ta liều chơi đỏ đen thì thường là ta thắng. Thánh
               nh}n đ~i kẻ khù khờ mà. (Tạm dịch “Anfaengerglueck; beginner’’s luck” cho dễ hiểu).

               - Nhưng tại sao mới được chứ ?

               - Tại vì cuộc đời muốn rằng ta m~i đi theo con đường mình chọn.


               Rồi ông xem xét lũ cừu, phát hiện một con bị què. Cậu cả quyết rằng thật chẳng đ|ng kể vì
               con cừu nọ thông minh nhất và cho nhiều lông nhất. “Thế kho tàng ở đ}u hở ông ?” cậu hỏi.
               “Ở Kim Tự Tháp bên Ai Cập”. Cậu thót cả người. B{ gi{ kia cũng nói y như thế mà chẳng đòi
               gì hết. “Để đến được đó thì cậu phải lần theo các dấu hiệu. Chúa vạch đường để người
               ngườit theo. Chỉ cần cậu biết nhận ra Người dùng dấu hiệu gì để vạch đường cho cậu”. Cậu
               chưa kịp nói gì thì có một con bướm bay lượn giữa cậu và ông già, làm cậu nhớ đến ông nội
               của cậu. Hồi cậu còn nhỏ ông nội cậu bảo rằng bướm mang lại điềm l{nh, tương tự như dế,
               cỏ ba lá bốn cánh và móng ngựa (Cỏ ba lá mà lại bốn cánh rất hiếm. Móng ngựa được dân
               nhiều nước châu Âu treo trong nhà hoặc gắn trên xe, coi đó l{ biểu tượng cho may mắn).
               “Đúng thế”, ông gi{ nói vì đọc được cậu đang nghĩ gì. “Nó giống như ông nội cậu đ~ dạy cậu
               vậy. Chúng cũng l{ những dấu hiệu đấy.” Rồi ông mở áo khoác. Cậu nhìn mà thán phục và
               nhớ tới ánh rực rỡ đ~ thấy hôm qua : ông gi{ đeo gi|p che ngực bằng vàng ròng, gắn đầy đ|
               quý đủ màu. Nhất định ông phải là vua thật rồi. Chắc ông kho|c thêm |o ngo{i l{ để tránh bị
               cướp thôi. “Cậu hãy cầm lấy”, ông gi{ nói v{ rứt từ giữa áo giáp bằng vàng kia một viên đ|
               trắng và một viên đen. “Hai viên đ| n{y tên l{ Urim v{ Thummim. Viên đen nghĩa l{ có, viên
               trắng nghĩa l{ không. Nếu cậu không tự mình nhận ra được dấu hiệu thì hai viên đ| n{y hữu
               ích cho cậu đấy. Phải luôn luôn đặt câu hỏi khách quan. Song tốt nhất là cậu tự quyết định
               lấy. Kho tàng nằm ở Kim Tự Tháp, cậu đ~ biết rồi.

               Nhưng nhờ có ta cậu mới quyết định, nên cậu phải trả sáu con cừu.” Cậu nhét hai viên đ|
               vào bị. Trong tương lai cậu sẽ tự mình quyết định lấy mọi chuyện. “Đừng bao giờ quên rằng
               tất cả là một tổng thể. Cũng đừng quên ngôn ngữ của dấu hiệu. Nhất l{ đừng quên đi cho hết
               con đường mình tự chọn. Trước khi chia tay ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện :
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18