Page 17 - Nhà Giả Kim
P. 17
Thế là cả hai đi vòng vèo qua những ngõ ngách của Tanger. Đ}u đ}u cũng thấy bày hàng
quán. Cuối cùngt họ đến một bãi chợ to. Cả nghìn người đang mặc cả, mua, bán. Rau quả
xếp bên cạnh gươm dao. Thảm b{y bên đủ loại ống điếu thuốc lào. Cậu không rời mắt khỏi
người bạn mới. Anh ta cầm trọn số tiền cậu có. Cậu muốn đòi lại qu|, nhưng sợ rằng như
thế sẽ bất lịch sự. Dẫu sao cậu chưa biết gì về phong tục của đất nước lạ này.
“Mình chỉ cần coi chừng hắn thôi”, cậu tự trấn an; hơn nữa cậu to khỏe hơn anh ch{ng kia
mà. Chợt cậu nhìn thấy giữa đống rau quả một thanh kiếm tuyệt đẹp. Bao kiếm bằng bạc,
chuôi kiếm m{u đen cẩn đ| đủ màu. Cậu nhất quyết khi từ Ai Cập về sẽ mua thanh kiếm
này.
“Anh hỏi hộ người bán hàng xem thanh kiếm gi| bao nhiêu”, cậu định nói với anh chàng kia
như thế thì mới hỡi ôi ! Trong lúc ngắm nhìn thanh kiếm cậu đ~ để gã kia lọt khỏi tầm mắt,
dù chỉ có hai giây thôi. Tim cậu thót lại. Cậu sợ phải quay đầu tìm vì trực giác cho cậu biết
điều gì đ~ xảy ra. Cậu đăm đăm nhìn thanh kiếm thêm một lúc nữa đến lúc đủ can đảm nhìn
quanh. Quanh cậu là chợ với biết bao kẻ buôn, người bán lớn tiếng rao hàng, mặc cả; thảm
bày cạnh trái phỉ, rau sống chen giữa mâm bạc, đ{n ông nắm tay nhau, đ{n b{ che mặt, mùi
thơm ng{o ngạt của c|c món ăn lạ. Còn người bạn kia đ~ biệt tăm, chẳng để lại chút dấu vết
gì. Mới đầu cậu còn cố tin rằng hai người sơ ý m{ lạc nhau nên đứng nán lại đó một lúc, chờ
gã nọ. Một l|t sau có người leo lên tòa th|p kia ng}n nga đọc kinh. Mọi người quỳ vập trán
xuống đất, ng}n nga theo. Sau đó họ - cần mẫn như đ{n kiến - gỡ quầy hàng, rời khỏi chợ.
Mặt trời dần lặn.
Cậu nhìn theo cho đến khi mặt trời xuống khuất sau những ngôi nhà màu trắng dựng quanh
chợ. Cậu hồi tưởng rằng mới đó, khi mặt trời mọc, mình còn ở một châu lục khác, còn là một
g~ chăn cừu, chủ một bầy cừu s|u mươi con v{ có hẹn với một cô gái. Sáng nay, trên cánh
đồng cỏ, cậu còn điểm qua một lần suốt các chặng đường của cuộc đời mình. Thế mà giờ
đ}y, khi mặt trời lặn, cậu đứng trên một đất nước xa lạ, không hiểu nổi cả tiếng người ta
nói. Cậu không còn l{ g~ chăn cừu nữa; trắng tay; ngay cả v{i đồng lẻ để quay về, lần nữa
làm lại cuộc đời cũng không có nốt.
“Mọi sự diễn ra chỉ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn thôi”, cậu quá nản chí.
Cậu thấy thương th}n vì đôi khi cuộc đời thay đổi hẳn chỉ trong khoảnh khắc, nhanh đến nỗi
không hiểu chuyện gì đ~ xảy đến với mình. Thật ra cậu rất xấu hổ khi phải khóc. Không bao
giờ cậu khóc trước bầy cừu cả. Nhưng giờ đ}y cậu đứng giữa chợ không một bóng người,
quê nhà xa tít tắp. Cậu khóc. Khóc vì Chúa thật bất công nên mới bắt một người vững tin vào
giấc mơ của mình phải chịu số phận này.
“Khi còn chăn cừu thì mình rất hạnh phúc v{ đem lại niềm vui cho mọi người chung quanh.
Người ta mong mình đến và tiếp đón }n cần. Bây giờ mình buồn nản và bất hạnh. Phải làm
sao đ}y ? Mình sẽ giận và hoài nghi hết mọi người chỉ vì có một kẻ đ~ lừa gạt mình. Mình sẽ
thù ghết tất cả những kẻ tìm được kho t{ng vì mình không tìm được kho tàng của mình. Và