Page 18 - Nhà Giả Kim
P. 18

rồi đ}y mình sẽ ôm rịt lấy chút của cải có được, vì mình quá hèn mọn không thể chinh phục
               thế giới.”

               Cậu mở bị, xem thử còn những gì. Biết đ}u khi ăn trên t{u còn sót lại chút bánh mì.

               Nhưng cậu chỉ tìm thấy quyển s|ch d{y, c|i |o kho|c v{ hai viên đ| ông gi{ cho. Nhìn hai
               viên đ| cậu thấy nhẹ cả người. Cậu đ~ đổi sáu con cừu lấy hai viên đ| quý từ cái áo giáp
               bằng vàng. Cậu có thể bán lấy tiền mua vé về nước. “Từ nay mình phải khôn hơn”, cậu tự
               nhủ rồi nhặt hai viên đ| ra khỏi bị để đút túi quần. Đ}y l{ một phố cảng v{ g~ kia nói đúng ở
               một điểm : cảng lúc n{o cũng đầy kẻ cắp. Bây giờ thì cậu chợt hiểu vì sao người chủ quán
               nổi giận : ông chỉ muốn nói cho cậu hiểu rằng đừng nên tin gã kia.


               “Mình như mọi người thôi : nhìn thế giới và thấy theo ý mình muốn chứ không phải như
               trong thực tế.” Cậu ngắm nghía hai viên đ|, gượng nhẹ sờ, tay cảm nhiệt độ và mặt láng của
               chúng. Chúng là tất cả gia tài của cậu. Chỉ cần sờ chúng là cậu thấy lòng thanh thản dần.
               Chúng gợi nhớ đến ông gi{. “Chỉ cần cậu tha thiết muốn thì cả vũ trụ sẽ t|c động để cậu đạt
               được”, ông gi{ đ~ nói thế. Cậu suy nghĩ thật lung tung để hiểu ý ông. Cậu đang đứng giữa
               một bãi chợ vắng tanh, không tiền, không cừu. Nhưng hai viên đ| rõ r{ng l{ một bằng cớ
               cậu đ~ gặp một ông vua mà ông vua này biết về chuyện đời cậu, biết về khẩu súng của bố
               cậu và về kinh nghiệm tình dục lần đầu của cậu nữa.


               “Hai viên đ| n{y dùng để dự b|o. Chúng tên l{ Urim v{ Thummim.” Cậu nhét đ| v{o bị và
               muốn thử một lần xem sao. Ông già bảo rằng phải đặt cậu hỏi thật rõ r{ng vì đ| chỉ hữu ích
               khi ta biết ta muốn cái gì. Thế là cậu hỏi : ông già còn tiếp tục phù hộ cậu không ? Cậu lấy ra
               một viên. Câu trả lời l{ “Có”. “Tôi có tìm được kho t{ng không ?” cậu hỏi tiếp rồi lại thò tay
               vào bị, định lấy ra một viên đ| thì cả hai viên đều rơi xuống đất, qua một lỗ thủng. Cậu
               không biết bị của mình thủng. Cậu cúi xuống định nhặt lên.

               Song khi thấy chúng nằm trên nền đất cậu lại nhớ đến một câu nói khác của ông già :

               “H~y học cách nhận ra dấu hiệu v{ đi theo nó”. Đ}y hẳn lại là một dấu hiệu. Cậu cười nhẹ
               nhõm rồi nhặt đ| lên, nhét v{o bị. Cậu sẽ không vá bị; hai viên đ| cứ việc rơi. Cậu hiểu rằng
               có những điều không nên hỏi để khỏi lẩn tránh số phận. “Vả lại mình đ~ muốn là sẽ tự quyết
               định m{”, cậu nhớ lại. Dẫu sao hai viên đ| cũng đ~ cho cậu biết rằng ông già vẫn phù hộ cậu,
               khiến cậu thêm vững tâm. Cậu lại nhìn quanh bãi chợ vắng tanh, nhưng không còn thấy
               tuyệt vọng như lúc n~y nữa. Đ}y không phải là một thế giới lạ, chỉ mới thôi. Vả lại đó chính
               l{ điều cậu vẫn ước ao : được biết những chân trời mới. Cho dù cậu không bao giờ tới được
               Kim Tự Th|p đi nữa thì thế n{y cũng đ~ l{ đi xa hơn bất cứ người chăn cừu nào cậu quen
               biết rồi. Chà, nếu họ biết được rằng chỉ cách hai giờ tàu biển thôi m{ có bao nhiêu l{ điều lạ.
               Tuy thế giới mới của cậu lúc này mới chỉ là bãi chợ vắng tanh thôi, nhưng cậu đ~ được biết
               lúc chợ đông như thế nào rồi và sẽ không bao giờ quên. Giờ cậu nhớ đến thanh gươm. Quả
               đấy là một giá rất đắt cậu đ~ phải trả để ngắm nghía nó, nhưng trước kia cậu chưa từng
               được thấy thanh kiếm n{o đẹp như thế cả. Chợt cậu thấy rằng mình có thể nhìn cả thế giới
               hoặc với con mắt của một kẻ khốn khổ bị cướp sạch hoặc của một kẻ phiêu lưu trên đường
               đi tìm kho t{ng. “Ta l{ một kẻ phiêu lưu đi tìm kho t{ng”, cậu còn nghĩ như thế trước khi
               thiếp đi vì mệt.
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23