Page 107 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 107

Bài học vỡ lòng

                    Quê hương đã đặt vào tâm hồn tôi một kỷ niệm về

            những ngày gió rét thổi và ngọn lửa sưởi ấm dưới mái nhà.
            Giờ đây, dù lưu lạc nơi đâu, tôi cũng không thể nói trái với sự
            thật này: Con người luôn luôn tìm ra cách thu xếp một cảnh
            đời đẹp hơn.
                    Quê hương đã hướng tầm mắt tôi về phía rặng hoa sứ

            trắng  bên  ngoài  cửa  sổ.  Dưới  nền  trời  xám  suốt  mùa  thu-
            đông, rặng cây trơ cành ngỡ như đã chết, bỗng bừng nở bông
            hoa lúc khởi đầu mùa hạ. Và tôi tin: Có những vẻ đẹp, dù đôi
            khi vắng bóng, vẫn không thể nào hủy diệt.
                    Quê hương đã dẫn tôi vào lòng đời qua nhiều chặng
            đường không bằng phẳng. Nơi đó, tôi đã gặp những người
            chưa bao giờ cầm trong tay trang giấy ngòi bút, nhưng biết

            nhường một chỗ ngủ, một bữa cơm cho người nhân từ gặp
            thời xâm lược. Và tôi thường tự hỏi: Trí thức phải chăng không
            chỉ đến từ ngưỡng cửa bằng cấp?
                    Quê hương thân yêu ơi, bài học vỡ lòng về chân thiện
            mỹ mà Người đã dành cho tôi từ thuở ấu thơ, đến nay tôi vẫn

            chưa thể nào thuộc hết. Dù vậy, tôi sẽ không bỏ dở việc học
            hành vốn đem lại niềm vui ngay cả khi sự chết thỉnh thoảng
            đã cất tiếng gọi tôi từ lòng đất.

            Tạp chí Văn TPHCM – Số 84 tháng 10/1998
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112