Page 207 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 207
thoảng cùng rủ vào thăm, ngồi bên nhau, nâng ly mà nước
mắt mờ đi vì những ước ao thầm lặng đã thành hiện thực,
theo ngôn ngữ Lê Văn Ngăn: “Chúng nó đã biết kiếm miếng
cơm bằng giọt mồ hôi của trí tuệ rồi”. Anh hay ám ảnh về
cuộc đời cần lao của cha mẹ anh, vất vả nuôi anh ăn học,
niềm thương cảm ấy theo anh trong thơ, niềm thơ mở lòng
với các đời cần lao khác, sâu nặng khôn cùng.
Là nhà thơ hiện đại chỉ viết bằng bút giấy truyền
thống và “tham gia giao thông” bằng chiếc xe đạp cũ, không
rành hoặc không màng các phương tiện tối tân, bao nhiêu
đócũng đẻ ra bấy nhiêu giai thoại trong thân hữu quý mến,
trân trọng. Bài thơ Cũng chẳng cần bàn phím in Tạp chí Thơ
- Xuân Quý Tỵ, tặng tác giả Sóng vẫn đập vào eo biển là
niềm xúc động khi một hôm anh về Huế, bỏ công chép tay
các tư liệu nghiên cứu mà tôi cần: “Bạn tôi về Huế thăm quê-
Ghé thư viện Huế chép về tặng tôi…”.
Lê Văn Ngăn có mấy cách chiều chuộng anh em thân
hữu, để bù vào cái việc bắt anh phải đọc thơ chính anh. Một
là, anh sẽ chiều chuộng bằng đọc “Paris về đêm” của
Jacques Prévert bằng tiếng Pháp, thứ tiếng mà anh thông
thạo. Nấc chiều chuộng thứ hai với bạn bè, là hát Tình ca của
Phạm Duy. Nấc chiều chuộng thứ ba, là cũng đồng hành leo
núi Đá Bia 706 mét, lên xuống tám tiếng đồng hồ, ở tuổi…
thiếu ba chục nữa đủ một trăm! Anh Ngăn từng nói với
chúng tôi: “Yêu thì 706 mét cùng nhau lên đỉnh Đá Bia cũng
là chuyện nhỏ, còn ghét thì nửa bước mình cũng không đi”.
194