Page 208 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 208
Thực ra, chuyện trèo núi Đá Bia là chuyện “điển hình”
vì nhiều anh em chụp hình và viết báo, ngồi đâu cũng hay kể
nên nhiều người biết, chứ về mặt leo núi, anh và tôi lâu lâu
rủ nhau trèo núi Phương Phi hay Chánh Oai. Có lần, nhà thơ
Ngô Thế Oanh từ Hà Nội vào, cũng đã tham dự chuyến leo
núi ấn tượng lên hang tổ Linh Phong cùng chúng tôi. Anh
Oanh bảo rằng Lê Văn Ngăn là một trong những nhà thơ có
nhiều nhà thơ khác làm thơ tặng nhất.
Tết năm 2015, Trần Lê Tuấn từ Hà Nội vào cùng tôi
đến thăm anh, lúc này anh đã rất yếu nhưng còn gắng ngồi
dậy ký tặng lên tập thơ mới nhất trao cho chúng tôi. Tôi còn
đùa với anh, mau khỏe ghé Hoàng Thị nâng ly, anh nhé! Cái
quán Hoàng Thị mộc mạc ấy là nơi tôi và anh gắn bó nhều
năm với bao nhiêu tao nhân mặc khách bốn phương trời!
Mới đây, điêu khắc gia Phạm Văn Hạng ra Quy Nhơn, trên
đường từ sân bay vào có gọi tôi và họa sĩ Phạm Cao Viết
Hiền, và anh bảo dứt khoát phải đến quán Hoàng Thị. Quán
này xưa hồi anh ra sáng tác tượng đài Quang Trung, anh hay
ngồi với tôi và anh Ngăn. Anh lấy chai bia riêng, mở nắp mời
người đã đi vào thiên cổ. Tôi luôn trân trọng và hiểu rằng
bao lâu nay Lê Văn Ngăn cất giấu những mật khẩu thơ ca
trong mái nhà trầm lặng, trong những những cuộc rượu bình
dị với anh em thân thiết, trong những chuyến đi chủ định
hoặc ngẫu hứng, phía đằng sau lớp áo tuyềnh toàng, tóc râu
trễ nãi với hình ảnh đậm chất thi sỹ, hòa lẫn giữa những bạn
bè dù cao sang quyền quý hay những người lao động,… Tôi
hạnh phúc đã từng cùng làm việc và cùng rong chơi, những
195