Page 222 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 222
Khi chúng tôi rời Huế (cuối thập niên 1970) con nghê
đá trước cửa Hiển Nhơn vẫn ngồi lại một mình; nghe nói về
sau người ta đã đem về đó một “chàng uyên” mới, cho có
đôi.Chắc rằng nàng nghê đá kia vẫn nhớ “chàng uyên” cũ,
như thơ Ngăn viết: “… những người thân yêu cứ đi một lần
rồi đi mãi”? Giờ đây, chỗ chúng tôi ngồi dưới tàng cây trứng
cá đã không còn, quang cảnh cửa Hiển Nhơn thay đổi hết,
hàng quán mọc lên thay cho những cây trứng cá và những
cây phượng già bị đốn ngã, nhưng câu chuyện của chàng
uyên cứ làm tôi nhớ “chàng” hoài. À quên, chiều năm ấy tôi
nói với anh Ngăn thôi hãy để cái cửa Hiển Nhơn với đôi nghê
đá “uyên ương” của anh lại đó để nói chuyện công việc cái
đã: là phải soạn đề cương cho chuyên mục tìm hiểu về hoàng
thành Huế để làm chương trình truyền thanh và lên sóng
phát thanh nay mai theo yêu cầu bên tuyên huấn(bấy giờ do
nhạc sỹ Trần Hoàn đảm trách). Tôi hỏi anh Ngăn nên chọn
tác giả nào có uy tín của Huế để tham vấn cho nhanh, anh
trả lời ngay:
- Phan Thuận An!
Tiếc hồi đó, chúng tôi tìm anh Phan Thuận An ở Huế
không thấy, may nhờ anh Lý Văn Nghiên cho mượn cuốn
“Phòng thành Huế” quay ronéo do anh Phan Thuận An biên
soạn. Ngăn nói: “Mình thích làm thơ hơn, Nhạc soạn đề
cương ấy đi”. Nhờ tham khảo cuốn sách của Phan Thuận An
và một số tài liệu khác ở Thư viện Huế (lúc bấy giờ do anh Lê
Văn Hảo quản lý), chúng tôi viết xong đưa cho ngành văn
hóa nhưng mãi sau không thấy sử dụng, biến luôn, tôi không
vui lắm, nhưng Ngăn nói: “Kệ!”.
209