Page 225 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 225
đường Trương Định để uống cà phê, nói chuyện thơ văn
chơi. Kịch dáng người ốm và cao hơn anh Ngăn, chữ viết của
Kịch cũng nhỏ và đều đặn như Ngăn, cũng làm thơ và siêng
đi “bụi” như tôi. Tội lắm, nhiều đêm Kịch không còn một xu
dính túi, nói ngủ lại với tôi (và anh Thái Ngọc San) ở trụ sở
Tổng hội, tôi ừ, rồi để Kịch tự xếp vài ba cái bàn của quán cà
phê Tổng hội (chị Giang chủ quán) làm cái “giường” để ngã
lưng. Một đêm trời vừa tạnh mưa, Kịch đến rủ tôi “về nhà
mình chơi”, hai đứa đi bộ qua đường phố đèn vàng bên hữu
ngạn sông Hương, nhưng không đi thẳng mà cứ đi lòng vòng
qua đại học Luật, ra rìa sông rẽ trái xa lắc mới tới nhà. Bước
vào, tôi thấy ngay cái bàn thờ đặt chính giữa nhà với hai
miếng vải in bông rũ xuống đã phai màu, gió lật lên từng
chập khi cửa vừa mới mở. Trên bàn thờ Phật và thờ vong
linh ông bà quá cố đặt một ngọn đèn hột vịt thắp bằng dầu
lửa, cạnh một nải chuối mốc đã chín vàng ngả màu đen lốm
đốm ngoài vỏ. Kịch bảo tôi đợi chút rồi Kịch vào rút một cây
hương ra thắp lên bàn thờ, vái vái xong bưng nải chuối
xuống, đãi tôi ăn cơm với chuối ấy và xì dầu ớt đỏ. Ba mẹ
Kịch đã ngủ, trong nhà yên lặng lắm, đến quá nửa khuya trời
mưa lớn lạnh không ngủ được, tôi nghe có tiếng nồi chảo va
nhẹ nhau và thấy Kịch ngồi dậy khỏi chiếc giường tre. Không
ngủ được tôi cũng dậy theo thấy Kịch bước xuống bếp cùng
với mẹ nhóm củi lửa nấu gì đó mà sau này tôi biết là nấu bún
và cháo lòng để gánh ra chợ bán.
Đến nay có thể quang cảnh của ngôi nhà đã đổi khác
nhiều, nhưng với tôi bàn thờ Phật và ngọn đèn dầu thuở ấy
sao mà khó quên quá, đã chiếu sáng buồn buồn lên nhiều
212