Page 228 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 228

Cho đến về sau này, “hư vô” tiếp tục có mặt trong thơ
            Lê Văn Ngăn qua “thời gian” nghiệt ngã:

                  Trăm năm sau, chúng ta sẽ không có mặt giữa những
                                               người qua lại trên đường
                  Chỉ thấp thoáng vài dấu vết trong màu hoa không thay
                                                                     đổi
                                                (Một buổi chiều mùa hạ)

                  Thế nào rồi cũng đến ngày em sửa soạn cho tôi bữa
                                                          cơm cuối cùng
                  Và tôi không thể nói đôi lời vĩnh biệt
                                                (Mẹ tôi và em)

                  Chiều hôm nay có một người già
                  Lặng lẽ múc từng gàu nước lạnh
                                         (Im hơi nào mà anh không biết)

                  Những  trích  dẫn trên đây  nghe  rất gần  với  những  gì
            Ngăn đã viết trên Tạp chí Tư Tưởng của Đại học Phật giáo
            (ĐH  Vạn  Hạnh)  thuở  nào.  Khi  anh  rời  Huế  vào  Quy  Nhơn
            (1978) bẵng đi khoảng mười mấy năm sau, tôi mới gặp lại
            anh tại Sài Gòn trong tang lễ của anh Đoàn Đại Oanh (mà
            anh Ngăn đã từ Quy Nhơn vào dự). Sau ngày đưa anh Oanh
            ra nghĩa trang Gò Dưa (Thủ Đức) yên nghỉ, tôi với anh Ngăn
            có dịp ngồi lại trong quán cà phê bên đường Sư Vạn Hạnh
            nằm sát cư xá Bắc Hải, anh nói:
                  - Bữa ni ra nghĩa trang mình thấy mấy đám tang đốt
            giấy tiền vàng mã nhà lầu xe hơi bằng giấy một cách vô tội



                                                                    215
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233