Page 339 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 339
thù ngùn ngụt dồn vào lửa đạn tạo nên một vùng đổ vỡ hoang tàn, mọi vật tan ra từng
mảnh. Xây dựng bao năm bỗng chốc tiêu tan. Con người trưởng thành trong khói lửa
trở thành gan lì chai đá, không mảy may xúc động đang tim diệt sự sống. Không tìm diệt
sự sống đối phương tất mình sẽ chết. Khi lâm trận, người lính không được chần chừ, ủy
mị, phải mạnh và tàn bạo. Càng tàn bạo càng dễ trở thành anh hùng.
Lực lượng tôi bị hỏa lực rất mạnh của địch cầm chân. Trung úy Thắng không tiến
chiếm trụ sở xã được. Quân ta chiếm từng thước đất. Được thước nào giữ thước ấy. Địch
đóng chốt nhất định không lui. Ta và địch lẫn vào phòng tuyến của nhau. Đêm xuống
mau, mọi người không được nghỉ ngơi ăn uống. Tôi nói Trung úy Thắng nằm yên trong
thế cài răng lược và điều động thêm đơn vị Trung úy Tài sẽ tấn công phía phải trong
đêm tối chặn đường rút lui của địch.
Lúc chiều tối ông Đinh Viết Thiều, Nghị Viên Hội Đồng Tỉnh, ông Nguyễn Văn Chúc,
Hội Viên Hội Đồng xã Tân Lạc lái chiếc xe Peugeot 203 đến thăm anh em ngoài trận
tuyến cùng với bánh mì và chả lụa. Anh em bò trong đêm tối chuyển thức ăn cho nhau
cảm động vô cùng. Sáng sớm hôm sau Đại úy Lai chiếm đồn điền Lê Văn Phước không
mấy khó khăn. Việt Cộng vẩn còn nằm yên đóng chốt dọc theo đường 20 và chung quanh
trụ sở. BCH xin máy bay đến thả bom CBU xuống đồi Tiêu dọc theo bìa rừng Tứ Quý.
Trên phần đất này tôi đã một lần chết hụt. Năm 1969, trong cương vị quận trưởng, tôi
mở đường giải toả xã An Lạc và đã bị phục kích ngay tại trước trụ sở xã. Đứng giữa
đường, chung quanh đạn bắn sối sả như mưa rào, tôi thấy trước mặt tôi anh em ngã
xuống, bên cạnh tôi người ta tìm nơi ẩn nấp còn tôi không hề hấn gì. Một may mắn. Một
phép lạ. Không sao suy đoán được.
Đến trưa Việt Cộng rút chạy về hướng đồn điền Tứ Quý. Tôi bắt tay Đại úy Lai trước
cửa trụ sở xã An Lạc. Nhìn đoàn xe đò chở người về quê ăn tết bị kẹt lại hai ngày qua tại
Di linh đang khai thông con đường mới mở còn sặc mùi thuốc súng, tôi thấy lòng mình
rộn lên một niềm vui. Hành khách trên xe giơ tay vẫy chào, tài xế bấm còi, âm thanh và
hình ảnh hỗn tạp rạo rực ấy đã tạo nên nguồn vui cho những người lính vừa mới chạm
bóng tử thần. Góp nhặt những nguồn vui nhỏ để lấp đầy đau thương là tâm sự người
lính đã miệt mài trong cuộc chiến hàng mấy chục năm qua để tự an ủi chính mình. Nhớ
lại Tet năm 1970 một gia đình đốt pháo đón xuân ở ấp Đại Lào đúng lúc đoàn công voa
339