Page 344 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 344
cơm, nước uống và cả dụng cụ vệ sinh cần thiết cho hai chúng tôi. Bạn bè chủ nhà và cả
công an đến luôn luôn. Họ nói chuyện ồn ào trong khi chúng tôi nằm im, nín thờ. Thỉnh
thoảng công an còn giả bộ kéo màn che phòng để hỏi thăm. Tấm màn hoa thứ hai che
chở cho chúng tôi. Những lúc vắng người, tôi tập thể dục và dạy cho Huy Mạnh tập hai
chân để giữ khỏi bị tê và chuẩn bị cho hành trình sắp tới, dự trù ít nhất cũng phải đi bộ
10 cây số xuyên rừng. Nơi thôn xóm hẻo lánh này, đêm nào cũng có tiếng súng bắn mìn
nổ. Không khí chiến tranh và chết chóc bao trùm.
Ngày 31 tháng 12 năm 1984 rời nơi ẩn nấp, tôi ao ước được đặt chân lên đất Thái lan
vào giây phút đầu tiên của năm 1985. Chắc hẳn tuyệt vời. Đi qua quận lỵ Kuborey vào
lúc sẩm tối. Chúng tôi chuẩn bị vượt một trạm kiểm soát. Sau 8 giờ tối, trạm này không
còn ai. Các nhân viên về quận ngủ đêm cho an toàn. Chỉ còn dân quân gác đường giữ
cầu trên mặt lộ mà thôi. Mọi người cải trang làm lính Kampuchia, mặc quân phục, đội
nón vải, ngồi xe Honda đi về phía Sisophon, biên giới. Từ ngày có chiến tranh, thành
phố này sầm uất hẳn lên. Dân tới đây chuyển hàng lậu. Lính Việt Nam tới đây cho biết
sự tình và mua đồ kỷ niệm. Lính Kampuchia tới đây chở người, chở hàng kiếm ăn. Gái
Thái, gái Việt tới đây làm nghề không vốn. Dân vượt biên tới đây mưu tìm tự do. Gián
điệp và phản gián tới đây lùng kiếm tin tức và phá hoại. Đù mọi hạng người, đủ mọi
mánh khoé đều tập trung nơi đây, một thành phố khởi sắc vì chiến tranh.
Chúng tôi tới gần Sisophon, nhìn thấy ánh đèn điện lấp lánh như những tia sáng báo
hiệu tin mừng. Bất ngờ gập chiếc cầu gẫy, các chướng ngại vật đã được đặt ở giữa cầu.
Người dẫn đường lên tiếng yêu cầu dẹp vật càn. Dân quân từ trong lô cốt chạy ùa ra hai
bên, nói chuyện và hạch hỏi. Một người đến hỏi bằng tiếng Khmer, tất nhiên tôi không
hiểu và không trả lời được. Họ đòi xem giấy tờ. Tôi lại không có giấy tùy thân. Thấy
chuyện bại lộ, người dẫn đường tìm cách chuồn êm. Hai cha con tôi bị bắt! Đêm đó họ
nhốt chúng tôi vào một lô cốt, thỉnh thoảng lại có người đến hạch hỏi, khám xét đồ đạc.
Chúng tôi không hiểu họ nói gì và cũng không thể nào giải thích cho họ hiểu. Mỗi lần
khám xét, họ lấy đi một món, cuối cùng tôi và con tôi chỉ còn bộ quần áo mặc trên người
và một cái túi bằng lác rỗng. Suốt đêm đói và lạnh, nghĩ đến tương lai mù mịt khiến tôi
mệt mỏi chán chường. Tôi thương đứa con tôi mới 11 tuổi đã chịu nhiều nỗi gian chuân.
Nó mới lên hai thì mất nước. Tuổi vào trường thì lại bị nhuộm đỏ từ từ. Tám tuổi đến
nhà tù thăm bố. Mười một tuổi theo cha vượt biên, bị bắt. Hy vọng tìm thấy tự do vào
344