Page 348 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 348
mình và chịu chung với nỗi đau của đất nước mất chủ quyền. Trong đớn đau tận cùng
của người thua cuộc tôi cũng đã trải qua. Trong nỗi thất vọng não nề của kẻ chạy trốn
tôi cũng được
nếm thừ. Tôi vẫn quyết chí ra đi. Thà rằng chết trên đường vượt biên còn hơn sống
trong bạo tàn Cộng Sản. Sáng mồng sáu tết, cha con tôi lên đường trở lại Kampuchia.
Khi chiếc đò chẻ mới ra giữa sông, tàu tuần của công an Việt Cộng ào tới, ép sát ghe vào
bờ. Chúng rọi đèn pin vào mặt từng người, hòi giấy tờ. Tôi đưa tờ cớ mất căn cước có
chữ ký và dấu đỏ xác nhận của công an quận Bình Thạnh. Tôi mua tờ cớ mất này một chỉ
vàng. Nhìn tờ giấy, xem kỹ mặt tôi, chúng bắt tôi lên bờ trong khi đứa con tôi vẫn còn
dưới ghe. Chúng nhốt tôi vào khu tạm giam ở giữa sân đồn công an biên phòng với ba
bốn lớp giây kẽm gai vòng bao quanh. Tất cả đều là đàn ông, khoảng 20 người, kẻ nằm
người ngồi trên nền đất lộ thiên tối om, giống như bầy heo nhốt trong vườn chờ mang
đi làm thịt. Sương khuya lạnh thấm vào người, ai nấy ngồi co ro dưới ánh đèm dầu mờ
mờ vàng vọt. Thừa lúc chúng đổi gác, tôi chui qua vòng rào kẽm gai, lẻn vào phía sau
nhà ngủ của chúng. Bên cạnh đó là một quán cà phê nhỏ do thân nhân công an làm chủ,
mở cửa bán suốt đêm cho dân buôn lậu và lái đò qua lại. Tôi trà trộn vào đám người ấy
xuống bờ sông. May mắn tôi gặp người lái đò cũng đang đi tìm tôi. Y dắt tôi xuống ghe,
chèo vượt qua biên giới. Tôi thoát! Nhưng đây mới chỉ là thoát tù, chưa phải là đến bến
tự do.
Đường giây đưa người vượt biên tại Nam Vang lại bị bể, Hai Đen, người Khmer chủ
chốt tổ chức vượt biên bị bắt. Sơn, người Việt Nam chuyên đưa mối từ Saigon lên cũng
phải rời chỗ ở để tránh truy lùng. Tôi đành dắt Huy Mạnh về Saigon như là một cuộc
chạy trốn. Chạy trốn Việt Cộng từ Saigon lên Phnompenh, nay lại chạy trốn Miên Cộng
về Saigon. Quanh quẩn chạy hoài vẫn không thoát khỏi mặt ngựa đầu trâu!
Biết đến bao giờ mới thấy được tự do?
ĐÔNGANH
348