Page 343 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 343
nhận ra cơ quan. Xe chạy phải tắt đèn và có thể bị bắn bất cứ lúc nào do cả bạn lẫn thù.
Đến trạm kiểm soát, cây cản đường và mấy con ngựa sắt đã đóng lại, nhân viên đã đi
ngủ, chỉ còn một lính gác. Tài xế xuống xe, đến nói chuyện với người gác, mời hút thuốc
và mặc cả. Màn đêm dày đặc tối om. Tôi ngồi trên xe lòng như lửa đốt. Mười phút sau,
người gác mở cửa cho chúng tôi tiến vào thành phố.
Battambang ngủ im trong ánh đèn đường thưa thớt vàng vọt. Xe quân sự tuần tiễu,
hướng súng ra hai bên. Không một bóng người, phố xá như đang chết dần trong khung
cảnh chiến tranh. Xa xa có vài tiếng nổ bùng lên, rồi tắt ngấm. Cha con tôi được gửi vào
trú tạm trong nhà dân gần chợ Cây Dừa. Phần sợ công an ruồng xét, phần nghĩ đến đoạn
đường sắp tới, cả đêm tôi không ngủ được!
Sáng sớm ngày 26 tháng 12 năm 1984, bắt đầu cuộc hành trình lên biên giới Thái Miên.
Giữa trưa, chúng tôi tới Kuborey. Mang (làng) Kuborey là một quận nhỏ hẻo lánh nằm
cách biên giới Thái lan khoảng 10 cây số. Khu này có rất nhiều trại binh và đồn bót của
cả bộ đội Việt Nam và Kampuchia. Từng toán lính Việt Nam vào làng mua bán thực
phẩm, tìm nơi giải trí trong các thôn xóm bản xứ. Bất ngờ, chúng tôi nhận được tin có
đụng độ lớn trên biên giới giữa quân Việt Nam và Khmer Đỏ nên vội quay lại một xóm
nhỏ phía sau Kuborey khoảng 1 cây số để trú tạm và chờ đợi.
Cha con tôi được gửi vào nhà người dân. Gia đình này gồm 2 anh em trong tuổi thanh
niên, sống trong căn nhà lụp xụp nghèo nàn. Người anh làm thợ mộc, mới cưới vợ.
Người em làm rẫy, tham gia du kích, canh gác xóm làng ban đêm. Căn nhà có một phòng
nhỏ ngăn bằng vách ván, bao quanh một sập gỗ, vừa làm giường ngủ, vừa chứa vật
dụng. Một tấm màn bằng vải ngay trước sập gỗ để che con mắt tò mò bên ngoài. Mới
bước chân vào nhà, chưa kịp chào hỏi, chúng tôi được đẩy lên chiếc sập gỗ, kéo màn lại.
Dép cùa chúng tôi được cất đi chỗ khác. Trên giường có rất nhiều vật dụng như mền,
gối, vali, rương đựng quần áo. Tất cả những vật dụng linh tinh và bề bộn đó chiếm hết
nửa sập. Thêm một tấm màn bằng vải hoa sậm treo từ nóc nhà buông xuống che dấu
đám tài sản này. Chúng tôi được đẩy lên trên các vật dụng ấy, sau tấm màn thứ hai. Đây
là nơi trú ẩn mà họ cho là an toàn nhất. Giang sơn chúng tôi được thu nhò lại ngang 1
thước, dài 2 thước, cao 3 thước. Tất cả sinh hoạt cần thiết cho cuộc sống được tập trung
trong khoảng không gian sáu thước khối này. Hàng ngày, người chủ nhà mang hai bữa
343