Page 345 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 345

ngày đầu năm bỗng tiêu tan. Một bước tù mới trong năm mới hiện ra trước mặt ngút

              ngàn. Sáng hôm sau, bọn dân quân nhốt chúng tôi vào một căn nhà lá nhỏ ở giữa đồng,

              cách đường lộ khoảng 100 thước. Chúng cảnh cáo không được ra khỏi nhà vì chung
              quanh rất nhiều mìn bẫy và cũng có thể bị bắn nữa. Hàng ngày họ mang đến cho chúng

              tôi 2 bữa ăn, mỗi bữa 2 chén com, 1 con cá khô và 1 tô nước suối. Suối mùa khô chỉ còn
              nước đọng, tất cả đều ăn uống, tắm giặt bằng nước đó. Chung quanh suối, lờ mờ sau bụi

              cỏ, gốc cây đều có chôn mìn, loại mìn chống cá nhân và mìn nhảy. Con đường đào thoát

              thật mong manh.


                 Mấy ngày sau, có một người từ trên huyện xuống, mặc quân phục, đeo súng K54,

              không mang quân hàm, có người hộ tống đi theo. Trong cuộc thẩm vấn họ luôn ghép tội
              tôi vượt biên trái phép. Tôi vẫn một mực khai rằng tôi đi tìm con là bộ đội đã mất tin tức

              từ lâu. Họ doạ nạt, bắt phải khai đường giây đưa người vượt biên, tên tổ chức, tên người

              dẫn đường. Sau cùng họ doạ sẽ trao trả tôi về cho bộ đội Việt Nam giải quyết. Tôi thật
              sự lo âu. Lọt vào tay Cộng Sản Việt Nam thì không hy vọng gì sống sót. Phải trốn!



                 Nhìn về phía Tây, phố chợ Sisophon lấp lánh ánh dèn, nằm sát biên giới, cách độ 2
              cây số. Gần gũi mà vô vọng! Dọc biên giới đang sảy ra giao tranh giữa quân Việt Nam

              và Khmer Đỏ. Tôi cũng có thể đi xuyên rừng về hướng Tây, vượt biên sang Thái, nhưng

              lính Việt Nam dàn dọc ranh giới, mìn bẫy giăng đầy. Cơ may thoát được rất mong manh.
              Nhìn thấy tự do trong khoảng ngắn mà không đến được thật đau khổ vô cùng. Trong

              căn nhà lạnh lẽo giữa đồng hoang, hai cha con tôi ngồi nhìn trăng lên, tính chuyện trốn.

              Bỗng tiếng mìn nổ, tiếng chân người chạy rầm rập, tiếng la hét hỗn loạn. Một dân quân
              gác gần đó, đẩy cha con tôi xuống căn hầm ngay cạnh nhà. Tiếng súng nổ ầm ầm. Ngồi

              trong căn hầm tối, đất rơi lả tả trên đầu, tôi lo cho sự an toàn của mình. Một trái lựu đạn
              vu vơ nào đó ném vào hầm. Thế là xong. Phe nào cũng ghét người Việt, dù người Việt

              cầm súng hay người Việt vượt biên. Một giờ sau, tình hình yên tĩnh trở lại. Chúng tôi lên

              khỏi hầm, bụi đất bám đầy mình. Thì ra mìn nổ làm chết một con chó kiếm ăn đêm.


                 Gần nơi tôi bị nhốt có một căn nhà lá mới cất tạm dùng làm nơi trú ngụ cho người

              trưởng toán dân quân. Gia đình này có hai dứa con. Con gái lớn 6 tuổi. Con trai nhỏ mới
              12 tháng. Thằng nhỏ đau cả tuần nay, không có thuốc. Bố mẹ nó không có tiền và cũng

              không có phương tiện đưa nó đi khám bệnh hoặc mua thuốc men. Họ chỉ biết chữa bệnh

                                                                                                               345
   340   341   342   343   344   345   346   347   348   349   350