Page 340 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 340

Công binh Mỹ đi qua, tưởng bị phục kích nên bắn về phía tiếng nổ. Cả nhà bị nạn. Máu

          đỏ hoà xác pháo hồng. Tiếng pháo nhỏ mang nguồn vui. Tiếng súng nổ lớn chứa đau

          thương. Chiến tranh và hoà bình trong gang tấc. Hạnh phúc và khổ đau gần kề nhau.
          Hoạ phúc thật khôn lường.



             Lâm Đồng là nơi đặc biệt đã mở rộng vòng tay đón khách nhập cư, là nơi dễ ở khó về.
          Nó cũng na ná như nước Mỹ, đón khách thập phương với tất cả chân tình, là nơi rất khó

          đến, đến rồi rất khó bỏ đi.


                                                          ***



             Mùa Giáng Sinh năm 1984, Sài gòn chuyển lạnh. Thành phố mang tên mới, vắng vẻ
          và buồn hiu hắt. Tôi là kẻ mới ra tù được 3 tháng, sau hơn 9 năm bị lưu đày từ Nam ra

          Bắc rồi lại từ Bắc vào Nam. Hàng ngày công an khu vực theo rõi rất sát và bắt tôi phải

          trình diện đều đều. Hàng đêm mỗi khi đi ngang nhà tôi công an đều hỏi: Có anh Tạo ở
          nhà không. Mỗi khi nghe tiếng đập cửa nhà hàng xóm, tim tôi thót lại. Tôi bị khủng

          khoảng tinh thần còn hơn khi còn ở trong tù. Tôi phải thoát khỏi nơi này nếu không, sớm

          muộn gì tôi cũng bị bắt lại vào trại giam. Mọi việc đều do con gái lớn của tôi, cháu
          Nguyễn Thị Mộng Điệp, sắp đặt hết. Trước khi đi, tối 22 tháng 12 năm 1984, chúng tôi

          quây quần bên chiếc bánh Noel. Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên gia đình họp mặt sau ngày
          mất nước. Ai cũng cảm thấy rằng ngày mai sẽ xa nhau và chưa biết số phận thế nào nên

          gượng làm vui. Tiệc vui phảng phất nỗi buồn tiệc ly. Khoảng 4 giờ sáng ngày 23 tháng

          12, tôi và Mạnh, đứa con trai út, rời nhà ra bến xe Phú Lâm đi Lục tỉnh. Qua bao đoạn
          đường gian nguy, đến Châu Đốc trong đêm tối, chúng tôi xuống vội bến đò để kịp mua

          vé tàu đi biên giới. Chúng tôi tránh không đi Hồng Ngự vì công an tại đó kiểm soát hết
          sức nghiêm ngặt. Nhà giam Hồng Ngự chật ních người bị tình nghi vượt biên. Nằm trên

          mui đợi đến nửa đêm, giờ tàu khởi hành. Trên trời, dưới nước đậm một màu đen, vài

          ngôi sao lạc lõng băng ngang đỉnh trời. Tôi cảm thấy mình trôi đi trong một đường hầm
          dẫn từ ngục này sang một ngục khác. Tránh được đầu trâu ở cửa này biết đâu chẳng gặp

          mặt ngựa ở cửa kia và quỷ sứ dày đặc xung quanh! Đến cồn cỏ vào lúc 2 giờ sáng, cồn

          cỏ nổi lên giữa giông sông Mekong, chỉ có cỏ dại mọc. Người ta dùng nơi này làm trạm
          chuyển tiếp. Hành khách xuống tàu tại cồn cỏ, thuê thuyền tam bản, còn được gọi là đò

          chẻ, để đưa từng nhóm khách nhỏ vượt qua hai trạm công an biên phòng. Một của Việt

                                                                                                           340
   335   336   337   338   339   340   341   342   343   344   345