Page 32 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 32

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            CHƯƠNG 1



                            TIẾNG VIỆT HIỆN-ÐẠI



            Ngôn-ngữ  Việt  quả  là  tuyệt-vời  vì  tiếng  Việt  có  những  nét
            đặc-thù:  hiện-đại,  phong-phú  lại  duyên-dáng  du-
            dương  . Những vẻ đẹp này thể-hiện sự thuần-nhất vĩnh-cửu
            của  một  dân-tộc  tiến-thủ  trong  ý-chí  bảo-tồn  và  phát-huy
            văn-minh, văn-hóa của giống nòi. Tuy sử-dụng từ-ngữ Việt-
            Nam đôi khi phiền-phức, song chính cái phiền-phức ấy lại là
            một  trong  những  yếu-tố  đem  lại tính  phong-phú  cho  tiếng
            Việt.  Cũng  như  tuy  nhiều  âm-vận  khó  đọc  đối  với  người
            ngoại-quốc song về nhạc-điệu không thể không công-nhận
            rằng tiếng Việt réo-rắt du-dương và về cách viết, cách đọc
            không thể phủ-nhận tính giản-dị của tiếng Việt. Sự giản-dị
            này cho chúng ta kết-luận không quá đáng rằng: tiếng Việt
            là một ngôn-ngữ hiện-đại.


            Tiếng  Việt được  gọi  là hiện-đại,  nhờ  lối  viết  "La-tinh",  nhờ
            cấu-trúc đơn-âm,  lại nói  sao  viết  vậy,  viết  theo một
            ngữ-pháp giản-dị và cú-pháp tự-nhiên.

            1-  Cấu-trúc La-ngữ


            Nằm  giữa  lòng  miền  Viễn-Ðông,  có  thể  nói  Việt-Nam  là
            quốc-gia  duy-nhất  có  lối  viết  dựa  theo  mẫu-tự  la-tinh  như
            các sinh-ngữ hiện-đại. Chưa phát-triển như Lào, Campuchia,
            hoặc  đang  hay  đã  phát-triển  như  Thái-lan,  Mã-Lai,  Ấn-Ðộ,
            Trung-Hoa,  Nhật-Bản,  chữ  viết  của  họ  vẫn  là  một  lối  viết


                                          31
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37