Page 11 - Di san van hoa An Duong
P. 11

nuôi gà chọi và thi đấu gà chọi. Sách “Dư địa chí” của Nguyễn Trãi ghi “Nhị An là
              ổ gà”, có nghĩa là hai huyện An Dương, An Lão của trấn Hải Dương là ổ của gà chọi.
              Sau này sách “Hải Dương phong vật chí” soạn năm 1812, sách “Hải Dương địa dư”
              trong mục thổ sản đều chép: “xã Văn Cú có chọi gà”.

                   Đời sống hàng nghìn năm gắn bó với sông nước, ruộng đồng đã hun đúc cho

              người dân An Dương đức tính cần cù, nghĩa hiệp, quả cảm. Trong các sách sử triều
              Nguyễn: “Đồng Khánh dư địa chí”, “Đại Nam nhất thống chí” ghi về đức tính, phẩm
              chất của người dân An Dương: “... Dân gần sông nước làm nghề chài lưới...”, “...
              Dân có tính cách nghĩa, dũng”, “... Dân thôn chất phác, quê mùa”. Trong cuộc

              sống,  người  An  Dương  luôn  gắn  bó,  thương  yêu,  đùm  bọc,  giúp  đỡ  nhau  trong
              những lúc hoạn nạn, khó khăn, phẩm chất tốt đẹp đó đã thành lẽ sống của cộng
              đồng dân cư. Thời Nguyễn, năm 1851 với sự phát động của Tri huyện họ Lê, các xã

              trong  huyện  An  Dương  xây  dựng  quỹ  “Nghĩa  thương”(義倉 -  Kho  để  làm  việc
              nghĩa). Quỹ lập bằng hình thức tiết kiệm thóc khi thu hoạch hằng năm và đóng góp
              của người dân. Sự kiện trên đã thành một phong trào tốt đẹp, có sức lan tỏa sâu
              rộng, được các địa phương hưởng ứng và khắc ghi vào bia đá, đến nay nhiều thạch

              thư đó vẫn được bảo tồn. Người An Dương cũng rất trọng lễ, nghĩa và tri thức. Phẩm
              chất này được thể hiện thành văn qua hương ước xưa của nhiều thôn, làng. Trong
              hương ước lập năm 1935 của làng Lực Nông có ghi: “... Người ta phải nên có nghĩa

              độ, sách có chữ “nhân nhi vô lễ” nghĩa là người không có nghĩa độ, dầu sống cũng
              như chết...”. Hương ước làng Xuyên Đông năm 1935 ghi về việc học: “... Bổn phận
              người ta có con phải cho đi học. Nếu không cho đi học mà để con chơi bời, nghịch
              ngợm, sinh hư thời phải phạt. Nhà nào nghèo quá mà có con cho đi học, thời làng

              sẽ thưởng giấy bút mỗi năm 2 đồng...”. Hương ước làng Lương Quy (xã Lê Lợi) ghi
              rõ: “Nhà nào cũng phải cho con đi học...”.

                   Người dân An Dương không những sống có tình người mà còn tôn trọng,
              sống hài hòa với thiên nhiên. Chính vì vậy trong hương ước của nhiều làng xã đều
              quy định “... mọi người không được chặt phá cây cổ thụ, không được xâm phạm

              vào lăng tẩm, các tha ma, nghĩa địa, không được đào xẻ gò, đống, ai vi phạm các
              điều trên đều bị phạt tiền...”. Bởi có những quy định tốt đẹp trên, nên đến nay

              huyện An Dương còn bảo vệ, gìn giữ được khá nhiều cây cổ thụ có tuổi đời nhiều
              trăm năm. Huyện có 16 cây đại thụ được Hội Bảo vệ thiên nhiên môi trường Việt
              Nam vinh danh “Cây di sản Việt Nam”. Đặc biệt trong những cây trên có: cây mít
              tại đình Văn Cú (An Đồng), cây mít duy nhất trong số vài trăm “Cây di sản văn



               11   DI SẢN VĂN HÓA TIÊU BIỂU HUYỆN AN DƯƠNG
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16