Page 26 - Kinh vua cua Dinh_Trial book
P. 26
Đi học đại học có nghĩa là dành một số năm của cuộc đời
cho việc học tập. Tại thời điểm kết thúc khoảng thời gian
đó, chúng ta được hoặc không được cấp bằng. Qua việc
tốt nghiệp, chúng ta thu về kết quả của tất cả công sức,
thời gian, tiền bạc và năng lượng mà đã đầu tư. Nhưng nếu
chúng ta không nhận một cái bằng thì sẽ cảm thấy tất cả
những năm ấy đã bị lãng phí.
Thực hành Phật pháp không giống như vậy. Chúng ta
chỉ thực hành Pháp. Và trong khi dành thời gian để thực
hành, nếu những dấu hiệu thành tựu thể hiện sự tiến bộ xuất
hiện, đó là điều tốt và thậm chí là rất tốt. Nhưng nếu chúng
ta không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu thành tựu đặc biệt nào, đó
cũng là tốt. Nó chỉ đơn giản không phải là vấn đề, bởi vì
chúng ta vẫn đã tạo ra một lượng công đức lớn lao. Một điều
gì đó tích cực và có giá trị đã được tạo ra, thậm chí dù chỉ là
trong một khoảng thời gian thực hành ngắn ngủi. Đức Phật
nói rằng một người với lòng trân trọng chân thành và đức
tin mạnh mẽ hướng về những phẩm tính giác ngộ sẽ chắp hai
tay và cúi đầu như là một biểu hiệu của lòng tôn kính sâu sắc
khi nhìn thấy hình ảnh của Đức Phật. Tuy nhiên, một người
không có lòng trân trọng sâu sắc mà chỉ cảm thấy Đức Phật
là tốt thì sẽ chỉ đưa một tay lên và hơi cúi nhẹ đầu. Sau đó,
Đức Phật được hỏi rằng: “Có lợi ích gì từ việc chỉ đưa một
tay lên và hơi cúi nhẹ đầu?” Ngài đáp: “Có, ngay từ giây phút
thể hiện một dấu hiệu tôn kính, vô lượng công đức đã được
tạo ra. Công đức trong khoảnh khắc ấy sẽ tiếp tục, do đó, vào
một thời điểm nào đó trong tương lai, nó sẽ dẫn tới trạng
thái giác ngộ viên mãn.” Do đó, chúng ta không cần tự làm
mình nản chí. Nếu thực hành nhiều và đạt trạng thái thành
tựu vĩ đại thì điều này là tốt, nhưng thậm chí thực hành một
Phần 1: Kinh Vua của Định 61