Page 77 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 77

đào. Vì lịch sự tôi cũng chẳng dám phàn nàn một câu.
          Người ta xin cũng như mình xin, ai kêu đến muộn thì
          ráng mà chịu. Tôi nói không sao và từ giã, hẹn với bà
          chủ nhà năm sau sẽ đến sớm hơn.

              Trên đường về tôi cứ nghĩ đến chuyện không có hoa
          đào ngày Tết mà buồn. Đi một lúc, tôi bỗng giật mình
          khi nhìn qua bên kia đường. Bên cạnh cây cột điện có
          một chiếc xe đẩy, loại xếp lại mở ra dùng đi chợ mua
          đồ.  Trên  xe  dựng  đầy  nhóc  những  cành  đào  nụ  vừa
          chớm, hai bên xe đẩy treo tòng teng hai túi nilon lớn
          đựng đầy lon bia bẹp dúm. Cả một xe hoa đào còn tươi
          rói, chắc chắn là mới vừa cắt ở nhà bà Mỹ đó chứ chẳng

          đâu xa. Tôi nghĩ thầm.
              Không nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe, tôi băng
          qua đường lại gần xem thử. Quả đúng là số hoa này mới
          vừa được cắt, chất kín cái lồng vải lưới vuông vức của
          chiếc xe. Nhiều ơi là nhiều, hèn chi cả bụi hoa không

          còn sót lấy một cành.  Một chiếc nón lá cột dây quai
          màu đà cũ kỹ nằm bên cạnh chiếc xe đẩy. Xe đựng hoa
          bỏ ở đây nhưng chủ nhân sao không thấy.
              Có tiếng sột soạt gần đấy. Tôi nhìn quanh quất hồi
          lâu và bắt gặp đôi chân khẳng khiu trong hai ống quần
          màu cháo lòng, mang đôi giày thể thao mòn gần hết đế,
          thò ra từ cái thùng rác lớn nằm nghiêng trước cửa ngôi
          nhà bên cạnh. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cái người

          đang chúi đầu trong thùng rác kia. Có lẽ rác còn ít vói
          không tới, nên người đó phải chui vào tận bên trong mà
          bới móc.  Tôi bước qua một bên chờ đợi, để xem mặt
          cái người đã cắt hết hoa của tôi, cùng với sự tò mò, vì


                                                                 76
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82