Page 80 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 80
nghe, ông xuýt xoa, “Bên này người già được chính phủ
nuôi sao bà ấy lại khổ thế tội nghiệp quá.” Mấy đứa con
tôi nói, chắc tại bà già ở một mình không con cháu nên
chẳng ai giúp đỡ phải tự đi kiếm sống.
Buổi chiều tôi lái xe đến chợ Tàu Việt trên
Downtown mua đồ về làm dưa món. Đậu xe xong tôi
đẩy chiếc “shopping cart” vào chợ thì vừa lúc thấy bà
cụ lưng còng, người chặt hoa đào lúc ban trưa, loắt thoắt
bước thật nhanh ra cửa. Tôi còn phân vân chưa biết có
phải đó là bà hay không, thì loáng một cái bà đã biến đi
đâu mất. Khi bước lại phía hàng hoa, tôi mới khẳng định
người đó chính là bà cụ. Trong cái thùng đất lớn sát cửa
ra vào chất đầy một khóm hoa đào, chính là mớ hoa bà
cụ cắt ở nhà bà Mỹ. Để chắc ăn, khi trả tiền tôi hỏi cô
thâu ngân quen thì được cô xác nhận bà cụ còng lưng
mới vừa đem đến bán cho chợ mớ hoa đào đó. Thì ra bà
cụ xin hoa đem bán. Hèn chi bà đã cắt sạch chẳng chừa
lại nhánh nào.
Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi gặp bà cụ đi lượm lon
trong thành phố. Trên chiếc xe đẩy của bà cũng như hai
cái bao nilon hai bên luôn luôn đầy ắp lon nhôm và chai
lọ. Ngoài việc lượm lon, lâu lâu vào ngày thứ Sáu đi chợ
trời Downtown tôi còn thấy bà trải tấm nilon nhỏ ngồi
trên hè phố, trước mặt các cửa hiệu để không phải trả
tiền thuê, bán những loại rau trái lặt vặt. Lúc thì mớ rau
muống, khi dăm bó rau lang, vài trái bí đỏ, hoặc khổ
qua, ớt chín. Nói chung là có thứ gì bà đem bán thứ ấy.
Thấy bà cụ ráng gom từng cắc từng đồng, tôi tội nghiệp
nên thường ghé lại mua dùm bà vài món.
79