Page 83 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 83
thai. Nhưng rồi ông rể “xứ ngoài” của làng đã dạy cho
mấy tay bợm nhậu địa phương biết đến cái món “Thác
xuống âm phủ hiếm có mà ăn” này.
Nhiều người không thích ông ta, nên họ chỉ kêu là
“Ông hàng chó” và chết tên luôn. Ông ấy đã giết đi con
Vàng yêu quý của tôi làm thịt bán. Cả đời tôi không bao
giờ quên được tiếng con Vàng rống lên oẳng oẳng thảm
thiết, khi ông ta dùng chiếc búa bửa củi táng như điên
vào đầu nó. Đến bây giờ, ngồi viết những dòng này tôi
lại rơi nước mắt, nhớ như in hình ảnh con Vàng tội
nghiệp của tôi nằm lăn quay, giãy đành đạch, mồm nó
nôn ra những phân là phân. Sau khi con Vàng chết hẳn,
ông ta đốt lửa thui cháy hết lông của nó rồi vác đi. Tôi
ngồi núp trong bụi chuối nhà ngoại, chứng kiến từ đầu
đến cuối cái cảnh tàn nhẫn ấy và chỉ biết khóc nức nở.
Lòng oán hận vô cùng, tôi rất muốn trả thù ông ta.
Nhưng đứa bé mới tám tuổi đầu thì làm gì được.
Sau khi thịt con Vàng đã vào bụng đám bợm nhậu,
tôi khóc mấy ngày nữa và phát bịnh nằm liệt giường.
Hễ nhắm mắt lại là tôi thấy cái cảnh con Vàng bị đánh
vào đầu. Mỗi nhát búa của ông ta táng vào con Vàng là
cái đầu của tôi rung lên đau đớn như chính tôi bị đánh.
Nó là con chó yêu quý của tôi. Tôi đã dạy con Vàng làm
được nhiều việc, đuổi gà, đóng cửa, lượm con vụ quay.
Ba mất sớm, tôi là con gái độc nhất của mẹ nên tôi
thường chơi với đám con trai mấy bà dì ông cậu. Mỗi
khi tôi chơi đánh trổng với tụi nó thì con Vàng chạy theo
nhảy tưng tưng sủa lên ầm ỹ để cổ võ. Đi thả diều tôi
cũng dắt nó theo. Bấy giờ tôi chỉ có một mình, còn nỗi
82