Page 86 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 86
ông Hú đã trả xong cái nợ giết chó và ra đi, nên vợ ông
mới giữ lại được hai đứa con nối dõi.
Nghe chị Mẫn nhắc những chuyện hồi xưa, tôi cũng
nhớ lại được nhiều điều. Mỗi lần theo mấy ông cậu qua
sông vào đầm nhà hái sen, tôi phải đi ngang qua cái quán
thịt chó mà tôi thù ghét nhất. Ông Hú đã trồng thật nhiều
lá mơ sau lưng quán, dây mơ bò bao phủ đến tận mái
tranh. Thực ra, kêu là quán chứ quán thịt chó của ông
Hú chẳng phải là cái quán cho ra hồn gì. Đó chỉ là một
căn chòi tranh ông cất cạnh bờ sông, gần chỗ bến nước
cạn nơi người ta lội qua bên kia sông để làm ruộng, chăn
bò, vào rừng chặt củi. Quán ông chủ yếu bán cho những
người đi núi đi làm đồng về. Tôi còn nhớ như in, quán
trống hoác bốn bề lộng gió, chính giữa là chiếc chõng
tre mong manh, mỗi khi có người ngồi lên thì nó lắt lư,
đong đưa kêu kèn kẹt như sắp sụm xuống. Một cái bàn
gỗ chân cao nhem nhuốc kê sát vách, bên trên có chai
rượu đế và mấy chiếc ly nhỏ úp thẳng xuống cái mặt bàn
loang lổ những dấu vết tròn tròn của miệng ly. Mấy
người lớn nói món thịt chó của ông khi có khi không,
chỉ khi nào có ai kêu cho ông con chó già, chó nghi bị
bệnh dại, thì ông vác búa tới “nhận hàng”, hoặc khi mấy
tay bợm nhậu vớ được con chó vô chủ nào đó rồi mang
tới cho ông để đổi lít rượu kèm theo khúc dồi, thì ông
Hú mới có hàng để bán. Ngoài những lúc ấy ra, ai ghé
quán cũng chỉ có mấy trái khế và vài ly rượu đế mà thôi.
Sau khi “Ông hàng chó” chết thì ngôi làng bị người
trên núi xuống chiếm đóng. Ba mẹ con bà Bốn cùng mọi
người bỏ làng chạy giặc, vào xóm biển Mỹ Ca làm ăn.
85