Page 84 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 84

đau nào lớn hơn cho một đứa bé cô độc. Mẹ tôi hoảng
              sợ khi thấy tôi bịnh nên theo năn nỉ và an ủi tôi cả ngày
              lẫn  đêm.  Mẹ  nói  lỗi  cũng  tại  bởi  con  Vàng,  nếu  nó
              không dở chứng cắn người thì ông tôi đâu có cho nó cho

              chồng bà Bốn.  Không có ai bênh vực con Vàng cả.  Chả
              ai cần biết đến nguyên do tại sao nó cắn người. Bởi vì
              nó là chó nên nó đâu biết cãi. Là chó nó chỉ biết trung
              thành với chủ, bảo vệ những gì thuộc về chủ nó. Vàng
              đã tấn công dữ dội thằng bé gần nhà, dù thằng này cũng
              quen với nó, vì dám lấy con diều của tôi ra chơi khi
              không có tôi ở đó. Do vậy ông tôi cho rằng Vàng đã bị
              mắc bệnh dại vì nó cắn cả người quen.

                  Nhưng tôi chỉ ghét ông hàng chó chứ không ghét bà
              Bốn, vì ai cũng nói bà hiền lành, nhiều lần bà cản ông
              giết chó mà ông không nghe.
                  Bà cụ nghe chị Mẫn kêu đích danh thì “lẩm chẩm”
              đứng lên, vói nắm lấy tay chị, và nheo nheo mắt:

                  – Đứa nào đây vậy bay?  Để già xem thử coi, bay
              con cái nhà ai mà biết già vầy hè.
                  – Dạ con là Mẫn, con ông Thừa xóm trên đó bác
              Bốn. Con biết bác vì năm nào đến Tết bác cũng về quê
              tặng quà cho người làng mình mà. Không ngờ lại gặp
              bác ở đây, vui quá!
                  Bà Bốn Tè và chị Mẫn nói chuyện ríu rít. Bà lấy
              điện thoại trong túi ra, kêu tôi kiếm số phone của con

              gái bà và ghi lại rồi về nhà gọi cho cô ấy chỉ đường để
              tôi đưa chị Mẫn qua nhà bà chơi. Chúng tôi từ giã bà rồi
              đi qua phía chợ trời. Chị Mẫn tiếp tục kể những câu
              chuyện “ly kỳ” về bà Bốn Tè trong lúc chúng tôi mua


                                                                     83
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89