Page 87 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 87

Con trai bà, ông Đái, khi đó tuổi thiếu niên đi bạn theo
          tàu đánh cá nên sau này mất miền Nam ông đã có dịp
          vượt biên qua Mỹ rồi bảo lãnh bà Bốn và út Tè.
              – Có lẽ nhờ bà Bốn ăn ở hiền lành, tu nhân tích đức

          nên mẹ con bà đã gặp may em à. Chị Mẫn nói tiếp. –
          Người làng mình bây giờ ai cũng yêu quý và nể nang bà
          Bốn Tè hết. Có người nói chắc bà vẫn ám ảnh chuyện
          giết chó dã man của ông chồng ngày xưa và ông bị dân
          làng ghét, nên bây giờ qua Mỹ có cuộc sống sung sướng
          bà trở về giúp đỡ bà con, cũng là để chuộc cái tội ngày
          trước dùm ông.  Có điều, người ta tưởng bên này bà giàu
          có lắm, ai ngờ bây giờ tận mắt thấy bà khổ quá, ngồi vỉa

          hè bán từng bó rau thế này. Chị chấm dứt bằng tiếng thở
          dài.
               Dù đang bận lựa mua đậu phụng tươi về luộc, tôi
          vẫn chú ý nghe kỹ những lời kể đều đều của chị Mẫn.
          Nhiều năm rồi, mỗi năm bà Bốn về làng một lần vào dịp

          Tết. Trước khi về, bà nhờ con cháu trong gia đình lên
          danh  sách  những  người  già,  bệnh,  đói  khổ,  neo  đơn
          trong làng gửi cho bà. Về đến nơi, bà thuê một chiếc xe
          van kiêm luôn tài xế, mua chất đầy mì tôm, gạo, quần
          áo, dầu nóng, sữa đặc, và rất nhiều thịt hộp “SPAM”.
          Xe chở về đậu ngay Xóm kiệt bờ sông, chỗ quán thịt
          chó của ông chồng bà ngày trước, chẳng biết có phải ý
          bà muốn người làng thứ tội cho ông không. Bà cho gọi

          những người có tên trong danh sách tới sắp hàng rồi
          cùng mấy đứa cháu phân phát quà Tết. Bà rất công bằng,
          không thiên vị ai, dù bà con hay người dưng vẫn cho
          đều nhau. Đặc biệt, bà nhớ mặt rất tài tình, ai lãnh rồi


                                                                 86
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92