Page 78 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 78
một người đi lượm rác nhem nhuốc thế này mà cũng yêu
hoa đào đến nỗi tẩn luôn cả cụm hay sao.
Sau khi liệng ra ngoài mấy chiếc lon rỗng thì đôi
chân thụt lùi ra. Đó là một bà cụ già người Việt. Bà ráng
sức chổng mông xô ngược cái thùng rác cho nó đứng
lên. Người bà quá thấp nên loay hoay một hồi vẫn chưa
làm được. Tôi vội chạy lại phụ giúp một tay. Bà tỏ vẻ
ngạc nhiên và nói cám ơn liền miệng.
Tôi nhìn bà cụ. Mái tóc cắt ngắn bạc trắng phau
phau, đôi mắt ti hí vì nhiều lớp da dư phủ xuống gần
như mở lên không nổi, mặt mũi bà đầy nếp nhăn lằn
ngang lằn dọc. Bà trông già khọm, dễ chừng cũng đã
trên chín mươi tuổi. Cái lưng còng làm cho người bà
gập lại giống chiếc lưỡi liềm. Nhưng trông thần thái của
bà còn rất là minh mẫn. Tôi thấy xúc động vô ngần. Một
nỗi cảm thương lẫn xót xa chợt trào dâng. Con cháu bà
đâu mà lại để mẹ già vất vả như thế. Tuổi này ở Mỹ là
tuổi hưởng phước vì đã có tiền trợ cấp chính phủ, mà bà
lão này còn phải đi lượm lon kiếm tiền sao.
– Bà cụ ơi! Tôi hỏi. – Cụ đã lớn tuổi rồi, sao còn đi
lượm lon làm chi cho khổ vậy?
Bà cụ nghiêng đầu, ngoẹo cổ một chút để nhìn thẳng
vào tôi. Bà nhoẻn nụ cười móm mém trông dễ thương
giống ngoại tôi ngày xưa chi lạ. Đôi môi bà lận vào
trong, khoe cặp lợi màu hồng láng bóng chẳng còn chiếc
răng nào.
– Già rồi không có chuyện gì làm, nên đi bộ để vận
động cô ơi! Cả ngày con cháu đi làm hết ở trong nhà
mãi chán lắm! Giọng nói bà rổn rảng cho thấy tràn đầy
77