Page 84 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 84

dễ dàng, thậm chí không vã mồ hôi, không thở mạnh. Chẳng có khó
                khăn gì về phần cái bóng cả bởi vì cái bóng không phải là chất liệu,
                cái bóng không là ai cả. Người đó có thể vã mồ hôi, người đó có thể

                khó  thở  nhưng  cái  bóng  bao  giờ  cũng  bước  cùng  người  đó.  Cái
                bóng  không  thể  rời  khỏi  bạn  theo  cách  này  được.  Tranh  đấu  hay
                không tranh đấu đều chẳng ích gì. Bạn sẽ đi đâu? Bất kì chỗ nào
                bạn đi, bạn sẽ mang bản thân mình đi cùng mình, và cái bóng của
                bạn sẽ ở đó.
                     Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ
                nhanh. Thế là anh ta chạy ngày một nhanh hơn, không dừng lại, cho
                tới cuối cùng chết ngỏm.

                     Người ta phải hiểu logic của tâm trí. Nếu bạn không hiểu, bạn sẽ
                là nạn nhân của nó. Tâm trí có logic luẩn quẩn, nó là cái vòng luẩn
                quẩn, nó là hình tròn. Nếu bạn nghe nó, thế thì mọi bước đi đều sẽ
                dẫn bạn ngày một nhiều trong vòng tròn. Người này hoàn toàn logic;
                bạn không thể tìm thấy lỗi nào, nhược điểm nào trong logic của anh

                ta.  Không  có  sơ  hở  nào;  anh  ta  là  một  nhà  logic  hoàn  hảo  như
                Aristotle.  Anh  ta  nói  rằng  nếu  cái  bóng  mà  theo  anh  ta,  điều  đó
                chứng tỏ rằng anh không chạy đủ nhanh. Anh ta phải chạy ngày một
                nhanh hơn; thế thì một khoảnh khắc sẽ tới khi cái bóng không thể
                nào theo được anh ta. Nhưng cái bóng là của bạn, không phải là ai
                đó khác đang đuổi theo bạn, Nếu điều đó là vậy, thế thì logic này đã
                phải đúng rồi.

                     Nếu ai đó khác đã đuổi theo người này, thế thì anh ta đã đúng,
                tuyệt đối đúng: Anh ta đã không chạy đủ nhanh, và đó là lí do tại sao
                người  khác  đã  theo  sau.  Nhưng  anh  ta  lại  sai  bởi  vì  không  có  ai
                khác cả. Tâm trí là vô dụng.
                     Tâm  trí  dành  cho  người  khác,  thiền  dành  cho  bản  thân  mình.
                Tâm trí dành cho người khác, vô trí dành cho bản thân mình - đó là

                toàn thể nhấn mạnh của Trang Tử hay Thiền hay Sufi hay Hasid,
                của tất cả những người biết; của Phật, Jesus, Muhammed, của tất
                cả những người đã biết. Toàn thể nhấn mạnh là ở chỗ bạn có thể
                dùng tâm trí cho người khác, vô trí cho bản thân mình.
                     Người này bị lâm vào bối rối bởi vì người đó dùng tâm trí cho
                bản  thân  mình,  và  tâm  trí  có  hình  mẫu  riêng  của  nó.  Tâm  trí  nói,
                "Nhanh hơn, nhanh nữa lên! nếu mình chạy đủ nhanh, cái bóng này

                sẽ không thể theo được mình."
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89