Page 107 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 107
Punjab lại chính là cái đối lập. Tại đó, thay vì mũ, mọi người dùng
khăn xếp - khăn xếp lớn, cứ dường như thông minh của họ bị thoát
đi cho nên họ cố gắng giữ lại nó. Và đó là phần không thông minh
nhất của đất nước."
Thầy hiệu trưởng nói, "Dường như có ý nghĩa nào đó trong điều
em nói, nhưng đó là kỉ luật nhà trường. Nếu em thôi đội mũ, người
khác cũng sẽ thôi."
Tôi nói, "Thế thì sợ là gì? Vứt béng toàn bộ qui ước này đi."
Không ai muốn cho phép bạn là bản thân mình về vấn đề tuyệt
đối không có ý nghĩa.
Tôi hay để tóc dài trong thời thơ ấu. Và tôi hay đi vào đi ra cửa
hàng của bố tôi, bởi vì cửa hàng và nhà thông nhau. Nhà đằng sau
cửa hàng và bắt buộc phải đi qua cửa hàng ra ngoài. Mọi người sẽ
hỏi, "Đây là đứa con gái nào vậy?" - bởi vì tóc tôi dài thế, họ không
thể hình dung nổi rằng con trai lại có tóc dài thế.
Bố tôi cảm thấy xấu hổ lắm và ngượng ngùng nói, "Nó là con trai
đấy."
"Nhưng," họ nói, "thế thì sao lại để tóc dài?"
Một hôm - đấy không phải là bản tính bình thường của ông ấy -
ông ấy trở nên ngượng ngùng và giận dữ đến mức ông ấy tới và t
tay cắt tóc tôi. Cầm chiếc kéo mà ông ấy vẫn thường cắt vải trong
cửa hàng, ông ấy cắt tóc tôi. Tôi chẳng nói gì với ông ấy cả - ông ấy
ngạc nhiên. Ông ấy nói, "Mày không có gì để nói sao?"
Tôi nói, "Con sẽ nói theo cách riêng của con."
"Vậy mày định ngụ ý gì?"
Tôi nói, "Bố sẽ thấy." Và tôi đi tới ông thợ cắt tóc nghiện thuốc
phiện, người có cửa hàng ngay trước nhà chúng tôi. Ông ấy là
người duy nhất mà tôi kính trọng. Có cả dãy cửa hàng cắt tóc,
nhưng tôi thích ông già đó. Ông ấy là người đa dạng hiếm hoi, và
ông ấy yêu tôi; trong hàng giờ chúng tôi hay nói chuyện với nhau.
Điều ông ấy nói tất cả đều vô nghĩa! Một hôm ông ấy nói với tôi,
"Nếu tất cả những người nghiện thuốc phiện mà được tổ chức thành
đảng chính trị, chúng ta có thể tiếp quản đất nước này!"
Tôi nói, "Ý tưởng hay đấy..."
"Nhưng," ông ấy nói, "bởi vì chúng ta tất cả đều nghiện thuốc
phiện, bản thân tôi cũng quên mất ý tưởng riêng của mình."