Page 108 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 108

Tôi nói, "Bác đừng lo. Cháu ở đây và cháu sẽ nhớ. Bác chỉ cần
                bảo cháu những thay đổi nào bác muốn có ở đất nước này, loại ý
                thức hệ chính trị nào bác muốn và cháu sẽ xoay xở điều đó."

                     Nhưng tôi đến ông ấy và tôi bảo ông ấy, "Bác cạo trọc đầu cháu
                đi." Ở Ấn Độ đầu cạo trọc chỉ khi bố bạn chết. Trong một khoảnh
                khắc cơn nghiện thuốc phiện kéo tới giác quan ông ấy. Ông ấy nói,
                "Chuyện gì xảy ra vậy? Bố cháu chết rồi sao?"
                     Tôi  nói,  "Bác  đừng  bận  tâm  về  những  điều  này.  Bác  làm  điều
                cháu nói; đấy không phải là mối quan tâm của bác! Bác chỉ việc cắt
                trọc đầu cho cháu thôi, cạo sạch vào."
                     Ông  ấy  nói,  "Xong  rồi  đấy!  Đó  là  công  việc  dễ  nhất.  Biết  bao

                nhiêu lần bác bị rắc rối. Mọi người nói với bác, 'Cạo râu đi,' và bác
                quên mất và bác cạo đầu họ. Họ nói, 'Ông đã làm cái gì vậy?' Và
                bác nói, 'Nhiều nhất tôi có thể nói cho ông là đừng trả tiền cho điều
                đó - có vấn đề gì nào?'"
                     Tôi hay ngồi trong cửa hàng của ông ấy bởi vì bao giờ cũng có

                cái gì đó buồn cười xảy ra. Ông ấy sẽ cắt một nửa râu mép của ai
                đó rồi nói, "Đợi nhé, tôi vừa chợt nhớ ra một công việc cần kíp." Và
                người này sẽ nói, "Nhưng tôi bị buộc ngồi đây trong chiếc ghế của
                ông với nửa bộ ria cắt rồi. Tôi không thể đi khỏi cửa hàng được!"
                Ông ấy sẽ nói, "Đơn giản hãy đợi ở đó."
                     Và thế rồi nhiều giờ trôi qua và người đó vẫn ngồi ở đó..."Người
                này là cái loại ngốc gì vậy?"

                     Một lần tôi phải giúp cạo râu mép cho một người. Tôi nói, "Bây
                giờ bác t  do nhé. Đừng bao giờ quay lại đây lần nữa... bởi vì người
                đó đã chẳng làm hại mấy cho bác, ông ấy chỉ quên mất."
                     Cho nên ông thợ cạo nói, "Phải đấy. Đấy không phải là mối quan
                tâm của tôi. Nếu ông ấy chết, thì ông ấy chết."
                     Ông ấy cạo trọc đầu tôi, và tôi về nhà. Tôi đi qua cửa hàng. Bố

                tôi nhìn và tất cả các khách hàng của ông ấy cũng nhìn. Họ nói, "Có
                chuyện gì vậy? Đây là đứa trẻ con ai? Bó nó đã chết rồi."
                     Bố tôi nói, "Nó là con trai tôi và tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây!
                Nhưng tôi biết nó đã làm điều gì đó. Nó đã trả lời tôi đích đáng đấy."
                     Bất kì chỗ nào tôi tới mọi người đều hỏi, "Có chuyện gì vậy? Ông
                ấy hoàn toàn mạnh khoẻ cơ mà."
                     Tôi nói, "Mọi người chết vào bất kì tuổi nào. Bác lo nghĩ về ông

                ấy, bác không lo nghĩ về tóc cháu."
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113