Page 113 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 113
của bạn, và đừng làm ngày mai của bạn thành d đoán được. Đừng
trông đợi điều gì và sẵn sàng cho mọi thứ. Đó là điều tôi ngụ khi tôi
nói sống một cách nguy hiểm.
Chúng ta làm gì? Chúng ta rơi vào tình yêu với người đàn bà và
lập tức chúng ta bắt đầu ra toà, hay tới văn phòng đăng kí, hay tới
nhà thờ, để được lấy nhau. Tôi không nói đừng lấy nhau. Đấy là
nghi lễ. Tốt, thoả mãn cho xã hội, nhưng sâu trong tâm trí, bạn
chẳng bao giờ sở hữu người đàn bà cả. Đừng bao giờ dù chỉ một
giây nói rằng “Em thuộc về anh.” Bởi vì làm sao một người có thể
thuộc vào bạn được? Và khi bạn bắt đầu sở hữu người đàn bà, cô
ấy sẽ bắt đầu sở hữu bạn. Thế thì các bạn cả hai không còn trong
tình yêu nữa. Các bạn đang nghiền nát và giết lẫn nhau, làm tê liệt
lẫn nhau.
Yêu, nhưng đừng để tình yêu của bạn thoái hoá thành hôn nhân.
Làm việc - làm việc là cần thiết - nhưng đừng để công việc trở thành
cuộc sống duy nhất của bạn. Chơi đùa nên vẫn còn là cuộc sống
của bạn, trung tâm cuộc sống của bạn. Công việc nên chỉ là phương
tiện hướng tới chơi đùa. Làm việc trong văn phòng và làm việc trong
nhà máy và làm việc trong cửa hàng, nhưng có thời gian, cơ hội để
chơi đùa. Đừng để cuộc sống của bạn bị thu lại thành chỉ có thường
lệ làm việc - bởi vì mục đích của cuộc sống là chơi đùa!
Chơi đùa có nghĩa làm cái gì đó vì riêng nó. Nếu bạn tận hưởng
nhiều thứ hơn vì riêng chúng, bạn sẽ sống động hơn. Tất nhiên,
cuộc sống của bạn bao giờ cũng trong mạo hiểm, nguy hiểm. Nhưng
đó là cách cuộc sống phải vậy. Mạo hiểm là một phần của nó. Trong
th c tế phần tốt hơn của nó là mạo hiểm, phần tốt nhất của nó là
mạo hiểm. Phần đẹp nhất của nó là mạo hiểm. Nó là mạo hiểm mọi
khoảnh khắc. Bạn có thể không nhận biết... Bạn thở vào, bạn thở ra,
có mạo hiểm. Ngay cả thở ra - ai biết được liệu hơi thở có quay lại
hay không? Điều đó không chắc chắn, không có đảm bảo.
Nhưng có vài người coi toàn thể tôn giáo là an ninh. Ngay cả họ
nói về Thượng đế, họ nói về Thượng đế như an ninh tối cao. Nếu họ
nghĩ về Thượng đế, họ chỉ nghĩ bởi vì họ sợ. Nếu họ nguyện và
thiền, họ đi chỉ để họ vẫn còn trong “sách tốt” - trong sách tốt của
Thượng đế: “Nếu có Thượng đế, ngài sẽ biết rằng mình là người đi
nhà thờ đều đặn, người tôn thờ đều đặn. Mình có thể làm chứng