Page 117 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 117

thuần tuý là trò chơi tâm trí. Có các nhà toán học cứ cho rằng không
                phải vậy, cũng như các nhà thượng đế học coi Thượng đế là th c
                tại. Thượng đế chỉ là ý niệm. Và nếu ng a mà có ý niệm thì Thượng

                đế  của  chúng  sẽ  là  ng a.  Bạn  có  thể  tuyệt  đối  chắc  chắn  đó  sẽ
                không  là  người,  vì  người  đã  tàn  bạo  với  ng a  tới  mức  người  chỉ
                được ng a quan niệm như quỉ chứ không như Thượng đế. Nhưng
                thế thì mọi con vật đều sẽ có ý niệm riêng của chúng về Thượng đế,
                cũng như mọi giống người đều có ý niệm riêng của mình về Thượng
                đế.
                     Ý niệm là cái thay thế cho nơi cuộc sống là bí ẩn và bạn tìm ra lỗ
                hổng  mà  không  thể  được  th c  tại  lấp  đầy.  Bạn  rót  đầy  những  lỗ

                hổng  đó  bằng  các  ý  niệm;  và  ít  nhất  bạn  cũng  bắt  đầu  cảm  thấy
                được thoả mãn rằng cuộc sống là hiểu được.
                     Bạn  đã  bao  giờ  nghĩ  về  từ  "understand  -  hiểu"  chưa?  Nó  có
                nghĩa là đứng dưới bạn (under là dưới, stand là đứng). Điều kì lạ là
                từ này dần dần đã mang một nghĩa xa hẳn với ý tưởng nguyên gốc:

                bất kì cái gì bạn có thể làm cho đứng dưới bạn, cái đó là dưới ngón
                tay bạn, dưới quyền l c của bạn, dưới giầy bạn, bạn là chủ của nó.
                     Mọi người đã cố gắng hiểu cuộc sống theo cùng cách đó, để cho
                họ có thể đặt cuộc sống dưới chân mình và tuyên bố, "Chúng ta là
                chủ. Bây giờ chẳng cái gì không được chúng ta hiểu cả."
                     Nhưng  điều  đó  là  không  thể  được.  Dù  bạn  làm  bất  kì  điều  gì,
                cuộc sống là bí ẩn và cứ vẫn còn là bí ẩn.

                     CÓ CÕI BÊN KIA Ở MỌI NƠI. Chúng ta bị bao quanh bởi cõi
                bên  kia.  Cõi  bên  kia  đó  chính  là  Thượng  đế;  cõi  bên  kia  đó  phải
                được thấm nhuần. Nó là bên trong, nó là bên ngoài; nó bao giờ cũng
                có đó. Và nếu bạn quên nó... như chúng ta vẫn thường quên, bởi vì
                nhìn vào cõi bên kia là rất không thoải mái, bất tiện. Cứ dường như
                là người ta nhìn vào v c thẳm, và người ta bắt đầu run rẩy, người ta

                bắt đầu cảm thấy nôn nao. Chính nhận biết về v c thẳm và bạn bắt
                đầu  run.  Không  ai  nhìn  vào  v c  thẳm  cả;  chúng  ta  cứ  nhìn  sang
                hướng khác, chúng ta cứ né tránh cái th c. Cái th c là giống như
                v c thẳm, bởi vì cái th c là cái trống rỗng lớn lao. Nó là bầu trời bao
                la không biên giới. Phật nói: durangama - sẵn có cho cõi bên kia.
                Đừng bao giờ vẫn còn bị giới hạn trong các biên giới, bao giờ cũng
                lấn qua biên giới. Làm các biên giới nếu bạn cần chúng, nhưng bao

                giờ cũng nhớ bạn phải bước ra. Đừng bao giờ làm thành cầm tù.
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122