Page 116 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 116

với việc vá của mẹ quần áo này lại giống như đồ cũ mà con đã che
                giấu.
                     "Việc vá của mẹ sẽ làm cho con trông đáng thương, áo rách của

                con đơn giản làm cho con thành dũng cảm. Mẹ đừng lo nghĩ về điều
                đó. Và bất kì ai nói với con về điều đó con có thể thách thức: 'Bác có
                thể cùng  cháu  trèo lên  cây đó  không,  và nếu  bác  có thể xoay  xở
                không ngã thì chỉ thế bác mới có quyền nói điều gì đó.'"
                     Và  có  vài  cái  cây  ở  Ấn  Độ  rất  mềm  yếu,  dễ  gẫy.  Một  cây  là
                jamun. Jamun là cây có quả rất ngọt, nhưng cây lại vươn lên rất cao
                và rất yếu; cành của nó có thể gẫy vào bất kì lúc nào. Và chừng nào
                bạn còn chưa trèo lên cao hơn thì bạn không lấy được được quả

                ngon nhất bởi vì quả ở thấp hơn đã bị những người với phẩm chất
                thấp hơn lấy đi rồi - những người chỉ dám lên tới quãng ba mét.
                     Nếu bạn có dũng cảm leo lên chín mét, thế thì bạn sẽ lấy được
                quả  ngon  ngọt  th c  s .  Chúng  được  giữ  cho  những  người  dũng
                cảm. Nhưng từ đó, việc ngã gần như là chắc chắn. Bạn không thể

                làm được gì về điều đó cả, nó không nằm trong quyền l c của bạn.
                Chỉ  một  chút  ít  gió  mạnh  thôi...  Bạn  không  thể  xuống  thật  nhanh
                được; cả cành gẫy ngay khỏi cây, và trước khi bạn có thể làm được
                gì bạn đã nằm trên đất rồi.
                     Nhưng mẹ tôi không bao giờ có thể hiểu được ý tôi. Tôi đã cố
                gắng giải thích cho bà ấy, "Điều đó rất đơn giản. Nếu mẹ mà không
                vá áo cho con, điều đó đơn giản nghĩa là chỗ rách còn tươi mới;

                như bây giờ nó vừa xảy ra. Nhưng được vá lại - điều đó chắc chắn
                chỉ ra nó không còn mới nữa; con đã từ nhà tới với chiếc áo được
                vá. Rồi nó nổi bật hơn, và con không muốn bị coi là nghèo thế."
                     Bà ấy nói, "Mẹ không hiểu con có loại tâm trí gì, vì mọi người
                khác trong nhà... bất kì khi nào áo của ai đó bị rách hay cái cúc nào
                đó bị đứt họ đều tới mẹ và nói, 'Con sắp đi ra ngoài rồi - trước hết

                mẹ vá lại nó đi.' Còn con là người duy nhất... Mẹ phải tới con, vậy
                mà con vẫn không sẵn lòng để mẹ vá cho."
                     Tôi  nói,  "Không,  không  vá  đâu.  Nếu  mẹ  muốn  cho  con  cái  áo
                khác, điều đó thì được. Áo vá con sẽ không mặc đâu. Không vá, con
                có thể mặc nó cả năm; không có vấn đề gì cả bởi vì nó bao giờ cũng
                tươi mới. Con bao giờ cũng nói con vừa mới ngã từ trên cây xuống."
                     Toàn thể lịch sử của tâm trí, theo các nhánh khác nhau, đều đã

                làm công việc may vá này - đặc biệt trong toán học, bởi vì toán học
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121