Page 121 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 121

tới  thế  giới  rộng  hơn,  cái  bao  la,  cái  vô  hạn.  Chỉ  thế  thì  bạn  mới
                sống, và bạn sống thừa thãi.
                     Nhưng sợ hãi làm què quặt bạn. Đứa trẻ, trước khi ra khỏi bụng

                mẹ,  cũng  phải  ngần  ngại  về  liệu  ra  hay  không  ra.  Hiện  hữu  hay
                không hiện hữu? Nó phải tiến lên một bước và lùi lại bước nữa. Có
                thể đó là lí do tại sao người mẹ trải qua đau đớn nhiều thế. Đứa trẻ
                ngần ngại, đứa trẻ còn chưa sẵn sàng toàn bộ để c c lạc. Quá khứ
                kéo nó lại, tương lai vẫy gọi nó tới, và đứa trẻ bị phân chia.
                     Đây là bức tường do d , của níu bám lấy quá khứ, của níu bám
                lấy  bản  ngã.  Và  bạn  mang  nó  đi  mọi  nơi.  Đôi  khi,  trong  những
                khoảnh khắc hiếm hoi, khi bạn rất sống động và tỉnh táo, bạn sẽ có

                khả năng thấy nó. Bằng không, mặc dầu đó là bức tường rất trong
                suốt, bạn sẽ không có khả năng thấy được nó. Người ta có thể sống
                cả đời mình - và không chỉ một kiếp, nhiều kiếp - vẫn không trở nên
                nhận biết rằng người ta đang sống bên trong xà lim, đóng kín từ mọi
                nơi,  không  cửa  sổ,  điều  Leibnitz  hay  gọi  là  'đơn  tử'.  Không  cửa,

                không cửa sổ, chỉ đóng kín bên trong - nhưng nó là trong suốt, bức
                tường kính.
                     Bản ngã này phải bị vứt bỏ. Người ta phải thu lấy dũng cảm và
                đập tan nó trên sàn. Mọi người cứ nuôi dưỡng nó theo cả triệu cách,
                chẳng biết rằng họ nuôi địa ngục riêng của mình.
                     Bà Cochrane đứng bên cạnh quan tài của người chồng yêu mến
                vừa chết. Con trai họ đứng sát cạnh tay bà ấy. Những người khóc

                mướn, từng người một, dạo qua.
                     “Ông ấy bây giờ không cảm thấy đau,” bà Croy nói. “Ông ấy chết
                vì cái gì vậy?”
                     “Ông nông dân đáng thương,” bà Cochrane nói. “Ông ấy chết vì
                bệnh lậu!”
                     Người đàn bà khác nhìn chằm chằm vào cái xác. “Ông ấy đi ra

                khỏi  nó  bây  giờ,”  bà  ta  nói.  “Ông  ấy  nở  nụ  cười  chân  thành  trên
                khuôn mặt. Ông ấy chết vì cái gì vậy?”
                     “Ông ấy chết vì bệnh lậu!” bà quả phụ nói.
                     Bỗng nhiên, người con trai kéo mẹ sang bên. “Mẹ ơi,” anh ta nói,
                “Nói về bố thế thật khủng khiếp. Bố không chết vì bệnh lậu. Bố chết
                vì ỉa chảy!”
                     “Mẹ biết điều đó!” bà Cochrane nói. “Nhưng mẹ thà để họ nghĩ

                ông ấy chết như một người dễ thương - thay vì nghĩ ông ấy là cứt!”
   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126