Page 152 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 152

để  cho  lúc  đầu  thầy  có  thể  đưa  bạn  đi  vài  bước  cùng  thầy.  Thầy
                không phải là nhà phân tâm; thầy là thế và còn hơn nhiều nữa. Nhà
                phân tâm là nhà chuyên môn, thầy không phải là nhà chuyên môn.

                Việc  giúp  đỡ  mọi  người  không  phải  là  nghề  của  thầy,  nó  là  thiên
                hướng của thầy. Nó là tình yêu của thầy, nó là từ bi của thầy. Và bởi
                vì nó là từ bi của thầy nên thầy chỉ đưa bạn đi xa đủ mức bạn cần
                tới thầy. Khoảnh khắc thầy cảm thấy rằng bạn có thể đi theo cách
                riêng của mình thầy bắt đầu tuột tay mình ra khỏi tay bạn. Mặc dầu
                bạn vẫn muốn níu bám, thầy không thể cho phép điều đó.
                     Một khi bạn sẵn sàng, dũng cảm, táo bạo, một khi bạn đã nếm
                trải t  do của chân lí, t  do của việc phơi bày th c tại của mình, bạn

                có thể đi theo cách riêng của mình. Bạn có thể là ánh sáng lên chính
                mình.
                     Nhưng sợ là t  nhiên bởi vì từ chính thời thơ ấu bạn đã được
                dạy những điều giả dối, và bạn đã trở nên bị đồng nhất quá nhiều
                với cái giả tới mức vứt bỏ nó gần có vẻ như t  tử. Và nỗi sợ phát

                sinh bởi vì cuộc khủng hoảng căn cước lớn nảy sinh.
                     Trong năm mươi năm, sáu mươi năm, bạn đã là một loại người
                nào  đó.  Bây  giờ  người  hỏi  phải  đã  tới  sáu  mươi  tuổi  -  trong  sáu
                mươi năm bạn đã từng là một loại người nào đó. Bây giờ, tại pha
                cuối cùng của cuộc sống của bạn, việc vứt bỏ căn cước đó và bắt
                đầu học về bản thân mình từ ABC là đáng sợ. Cái chết đang tới gần
                hơn mỗi ngày - đây có phải là lúc để bắt đầu bài học mới không? Ai

                biết  được  liệu  bạn  có  khả  năng  hoàn  thành  nó  hay  là  không?  Ai
                biết? Bạn có thể làm mất đi căn cước cũ và bạn có thể không có đủ
                thời gian,  đủ  năng  lượng,  đủ  dũng  cảm để  đạt tới căn  cước  mới.
                Cho nên bạn sẽ chết đi trong pha cuối cùng của cuộc đời mình mà
                không có căn cước? Bạn có định sống trong pha cuối cùng của cuộc
                đời  mình  mà  không  có  căn  cước  không?  Đó  sẽ  là  một  loại  điên

                khùng, sống mà không có căn cước nào; trái tim chìm đắm, trái tim
                co lại. Người ta nghĩ, "Bây giờ như thế là được, cứ tiếp tục thêm vài
                ngày nữa. Tốt hơn cả là sống với cái cũ, cái quen thuộc, cái an toàn,
                cái thuận tiện." Bạn đã trở thành thiện nghệ về điều đó rồi. Và nó đã
                là đầu tư lớn, bạn đã để sáu mươi năm cuộc sống của mình vào nó
                rồi. Bằng cách nào đó bạn đã xoay xở, bằng cách nào đó bạn đã tạo
                ra ý tưởng về mình là ai, và bây giờ tôi bảo bạn vứt bỏ cái ý tưởng

                đó đi vì bạn không là cái đó!
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157