Page 156 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 156

ông ấy đã đốt cháy ngọn nến cuộc sống từ cả hai đầu cùng nhau
                trong s  mãnh liệt vô cùng.
                     Bạn có thể sống hàng trăm tuổi nhưng cuộc sống của bạn sẽ chỉ

                là bó xương khô, trọng lượng, trọng lượng chết. Bạn nói, “Thầy đã
                nói chấp nhận bản thân mình, dù chúng ta là bất kì cái gì. Tôi không
                thể chấp nhận được cuộc sống - vẫn biết rằng tôi đang bỏ lỡ điều gì
                đó của niềm vui bên trong.”
                     Khi  tôi nói  chấp  nhận  bản  thân  mình, tôi không  nói  chấp  nhận
                hình mẫu cuộc sống của bạn - đừng cố hiểu lầm tôi. Khi tôi nói chấp
                nhận bản thân mình, tôi nói bác bỏ mọi thứ khác - chấp nhận bản
                thân mình đi. Nhưng bạn phải đã diễn giải nó theo cách riêng của

                mình. Đó là cách mọi s  diễn ra...
                     Người sao Hoả hạ đĩa bay của mình xuống Manhattan và, ngay
                khi vừa nhô ra, một kẻ ăn xin tiến tới. "Thưa ngài," người này nói,
                "Tôi có thể xin một hào được không?"
                     Người sao Hoả hỏi, "Một hào là gì?"

                     Người ăn xin nghĩ một phút, rồi nói, "Ông đúng đấy. Tôi có thể
                xin hai mươi nhăm xu được không?"
                     Tôi đã không nói điều bạn đã hiểu. Bác bỏ tất cả những cái đã
                được áp đặt lên bạn đi - tôi không nói chấp nhận nó. Chấp nhận cốt
                lõi bên trong nhất của bạn, điều bạn đã mang từ cõi bên kia và rồi
                bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn bỏ lỡ cái gì đó. Khoảnh khắc bạn
                chấp nhận bản thân mình không điều kiện nào, bỗng nhiên bột phát

                của niềm vui xảy ra. Hăng hái của bạn bắt đầu tuôn chảy, cuộc sống
                th c s  trở thành c c lạc.
                     Bạn  bè  của  một  thanh  niên  nào  đó  cho  rằng  anh  ta  đã  chết,
                nhưng anh ta chỉ trong trạng thái mê man. Khi đúng lúc để tránh bị
                đem đi chôn anh ta ra dấu hiệu sống, người ta hỏi anh ta cảm thấy
                chết thế nào.

                     "Chết ư!" anh ta kêu lên. "Tôi không chết. Mọi lúc tôi đều biết cái
                gì đang diễn ra. Và tôi biết tôi không chết nữa, bởi vì chân tôi lạnh
                và tôi đói."
                     "Nhưng làm sao s  kiện đó lại làm cho anh nghĩ anh vẫn còn
                sống?" một trong những người tò mò hỏi.
                     "Thế này, tôi đã biết rằng nếu tôi ở trên thiên đường tôi sẽ không
                đói, còn nếu tôi ở chỗ khác thì chân tôi sẽ không lạnh."
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161