Page 155 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 155

học. Họ miễn cưỡng đồng ý, biết rằng tôi sẽ phí hoài tương lai của
                mình. Nhưng chung cuộc họ đã thừa nhận họ sai.
                     Vấn đề không phải là tiền bạc, quyền l c và danh vọng; đó là vấn

                đề cái gì bản chất bạn muốn làm. Làm nó, bất luận kết quả, và chán
                của bạn sẽ biến mất. Bạn phải tuân theo ý tưởng của người khác,
                bạn phải làm mọi thứ theo cách "đúng", bạn phải làm mọi thứ như
                chúng phải được làm. Đây là những hòn đá tảng của chán chường.
                     Toàn thể nhân loại đều chán bởi vì người đáng là nhà huyền môn
                thì  lại  là  nhà  toán  học,  người  đáng  là  nhà  toán  học  thì  lại  là  nhà
                chính trị, người đáng là nhà thơ lại là nhà kinh doanh. Mọi người
                đều là ai đó khác; không ai ở nơi người đó đáng ở. Người ta phải

                liều. Chán chường có thể biến mất trong một khoảnh khắc nếu bạn
                sẵn sàng liều.
                     Bạn  hỏi  tôi:  “Tôi  đã  phát  hiện  ra  rằng  tôi  chán  với  bản  thân
                mình...”  Bạn  chán  với  bản  thân  mình  bởi  vì  bạn  đã  không  chân
                thành  với  bản  thân  mình,  bạn  đã  không  chân  th c  với  bản  thân

                mình, bạn đã không kính trọng bản thể riêng của mình.
                     Và bạn nói: “Tôi cảm thấy không hăng hái.” Làm sao cảm thấy
                hăng hái được? Hăng hái tuôn chảy chỉ khi bạn đang làm điều bạn
                muốn làm, dù nó là bất kì cái gì.
                     Vincent  Van  Gogh  đã  hạnh  phúc  mênh  mông  chỉ  với  các  bức
                tranh. Không bức tranh nào được bán cả, không ai đã từng ca ngợi
                ông ấy, và ông ấy đói, ông ấy chết. Anh ông ấy đã cho ông ấy một

                khoản tiền nhỏ cho nên ông ấy có thể ít nhất cũng xoay xở để sống
                còn - bốn ngày một tuần ông ấy sẽ nhịn ăn, và ba ngày một tuần ông
                ấy sẽ ăn. Ông ấy phải nhịn ăn trong bốn ngày đó bởi vì nếu không,
                ông ấy lấy đâu ra vải vẽ, bút vẽ và chổi vẽ? Nhưng ông ấy hạnh
                phúc mênh mông - hăng hái của ông ấy vẫn tuôn chảy.
                     Ông ấy chết khi ông ấy chỉ mới ba mươi ba; ông ấy t  tử. Nhưng

                t  tử của ông ấy còn tốt hơn nhiều cái gọi là sống của bạn, bởi vì
                ông ấy t  tử chỉ khi ông ấy đã vẽ xong điều ông ấy muốn vẽ. Cái
                ngày  ông  ấy  hoàn  thành  bức  vẽ  về  mặt  trời  lặn,  đã  từng  là  ham
                muốn cháy bỏng nhất của ông ấy, ông ấy đã viết một bức thư nói,
                "Công trình của tôi đã được th c hiện, tôi đã được hoàn thành. Tôi
                rời bỏ thế giới này với mãn nguyện vô cùng." Ông ấy t  tử, nhưng
                tôi sẽ không gọi điều đó là t  tử. Ông ấy đã sống một cách toàn bộ,
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160