Page 157 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 157

Người  ta  có  thể  chắc  chắn  rằng  bạn  vẫn  không  chết:  bạn  đói,
                chân bạn lạnh. Dậy và chạy một chút đi!
                     Một người nghèo, thiếu giáo dục và mọi chiếu cố xã hội, yêu một

                cô gái con nhà triệu phú. Cô ấy mời anh ta về nhà để gặp bố mẹ
                mình tại khu nhà thanh lịch của họ. Anh ta bị choáng bởi những đồ
                đạc  giầu  có,  người  hầu  và  tất  cả  các  dấu  hiệu  giầu  sang  khác,
                nhưng bằng cách nào đó anh ta xoay xở để có vẻ thảnh thơi - mãi
                cho tới lúc ăn tối. Ngồi ở chiếc bàn ăn đồ sộ, ngà ngà say dưới tác
                dụng của rượu, anh ta đánh một cái rắm to.
                     Người  bố  của  cô  gái  nhìn  lên  và  nhìn  thẳng  vào  con  chó  của
                mình đang nằm dưới chân người nghèo. "Kẻ lang thang!" ông ấy nói

                với giọng đe doạ.
                     Người nghèo được nhẹ nhõm rằng lời trách mắng đã được dồn
                lên con chó, và rồi vài phút sau anh ta lại đánh rắm lần nữa.
                     Ông chủ của anh ta nhìn vào con chó và lại nói, "Kẻ lang thang!"
                bằng giọng quát tháo ầm ĩ.

                     Vài phút sau anh ta lại đánh rắm lần thứ ba. Khuôn mặt người
                giầu nhăn nhúm lại trong cơn cuồng nộ. Ông ta gầm lên, "Kẻ lang
                thang,  đồ  chết  tiệt  cút  ngay  khỏi  đây  trước  khi  nó  ỉa  vung  vãi  lên
                khắp chúng mày!"
                     Vẫn còn thời gian - thoát ra khỏi s  cầm tù mà bạn đã sống mãi
                cho tới giờ đi! Chỉ cần chút ít dũng cảm, chút ít dũng cảm của kẻ liều
                lĩnh. Và chẳng có gì để mất cả, nhớ lấy. Bạn chỉ có thể mất đi xiềng

                xích của mình - bạn có thể mất cái chán của mình, bạn có thể mất
                cảm giác chán chường thường xuyên của mình ở bên trong rằng cái
                gì đó bị mất. Còn cái gì khác có đó để mà mất? Thoát ra khỏi con
                đường mòn và chấp nhận bản thể riêng của mình - chống lại Moses,
                Jesus,  Phật,  Mahavira,  Krishna,  chấp  nhận  bản  thân  mình.  Trách
                nhiệm của bạn không phải là hướng tới Phật hay Zarathustra hay

                Kabir hay Nanak; trách nhiệm của bạn là chỉ hướng tới chính bản
                thân mình.
                     Có trách nhiệm đi - và khi tôi dùng từ trách nhiệm, xin nhớ đừng
                diễn giải nhầm nó. Tôi không nói về nghĩa vụ, phận s , tôi đơn giản
                dùng từ này theo nghĩa đen: đáp ứng với th c tại, có trách nhiệm.
                     Bạn phải đã sống cuộc sống vô trách nhiệm, hoàn thành đủ mọi
                loại trách nhiệm mà người khác trông đợi bạn hoàn thành. Cái gì có

                đó mà mất? Bạn chán - đây là tình huống tốt. Bạn mất hăng hái, bạn
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162