Page 153 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 153

Không ý tưởng nào là cần để biết tới bản thân bạn. Th c tế, tất
                cả mọi ý tưởng đều phải bị vứt bỏ, chỉ thế thì bạn mới có thể biết
                được mình là ai.

                     Sợ là t  nhiên. Đừng kết án nó, và đừng cảm thấy rằng nó là cái
                gì đó sai. Nó chính là một phần của toàn thể giáo dục xã hội này.
                Chúng ta phải chấp nhận nó và vượt ra ngoài nó; không kết án nó
                mà chúng ta phải vượt ra ngoài nó.
                     Phơi bày ra, dần dần - không có nhu cầu lấy bước nhẩy mà bạn
                không thể đảm đương được; đi từng bước một, dần dần. Nhưng rồi
                chẳng mấy chốc bạn sẽ nếm trải chân lí, và bạn sẽ ngạc nhiên là tất
                cả sáu mươi năm đó đã là phí hoài c c kì. Căn cước cũ của bạn sẽ

                bị mất đi, bạn sẽ có quan niệm hoàn toàn mới. Nó sẽ không th c s
                là  căn  cước  mà là  tầm nhìn  mới, cách  nhìn  mới về mọi  thứ,  viễn
                cảnh mới. Bạn sẽ không thể nói 'tôi' lần nữa với cái gì đó đằng sau
                nó; bạn sẽ dùng từ này bởi vì nó hữu dụng, nhưng bạn sẽ biết vào
                mọi lúc rằng từ này không mang nghĩa nào, không bản chất, không

                bản chất tồn tại chút nào; rằng đằng sau cái 'tôi' này ẩn giấu một đại
                dương, vô hạn, bao la, thiêng liêng.
                     Bạn sẽ chẳng bao giờ đạt tới căn cước khác; căn cước cũ của
                bạn sẽ mất đi, và lần đầu tiên bạn sẽ bắt đầu cảm thấy bản thân
                mình như con sóng trong đại dương của Thượng đế. Cái đó không
                phải  là  căn  cước  bởi  vì  bạn  không  trong  nó.  Bạn  đã  biến  mất,
                Thượng đế đã tràn ngập bạn.

                     Nếu bạn có thể liều bỏ cái giả, chân lí có thể là của bạn. Và điều
                đó xứng đáng với nó, bởi vì bạn liều bỏ chỉ cái giả và bạn thu được
                chân lí. Bạn không liều bỏ cái gì và bạn thu được tất cả.

                     Tôi đã phát hiện ra rằng tôi chán với bản thân mình và tôi cảm
                thấy  không  hăng  hái.  Thầy  đã  nói  chấp  nhận  bản  thân  mình,  dù

                chúng ta là bất kì cái gì. Tôi không thể chấp nhận được cuộc sống,
                vẫn biết rằng tôi đang bỏ lỡ điều gì đó của niềm vui bên trong. Phải
                làm gì đây?
                     Tôi đã nghe... có một kiểu thuốc an thần mới không làm thảnh
                thơi bạn - chỉ làm cho bạn đào thêm vào căng thẳng.
                     Thử nó xem sao! Thử nó và thử nó và thử nó nữa - là một người
                Mĩ đi! - nhưng không quá ba lần. Thử nó, thử nó và thử nó lần nữa,

                và thế rồi dừng lại bởi vì chẳng có vấn đề gì trong việc xuẩn ngốc.
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158