Page 158 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 158

còn cần gì hơn để thoát ra khỏi nhà tù? Nhảy ra khỏi nó, đừng nhìn
                lại!
                     Họ nói: Nghĩ hai lần trước khi bạn nhảy. Tôi nói: Nhảy trước rồi

                nghĩ nhiều tuỳ thích!
                     Tôi cảm thấy thích được hạ xuống mặt trăng... tôi nghĩ nếu tôi
                biết nỗi sợ là gì thì nó sẽ không có đó. Một cảm giác rằng bất kì cái
                gì cũng có thể xảy ra... bất kì cái gì!
                     Đôi khi có nỗi sợ lớn, và nó không thể nào có địa chỉ. Không có
                nguyên nhân cho nó, không có lí do cho nó. Có thể đó là điều tạo
                nên nỗi sợ. Khi có nguyên nhân cho nó, bạn biết nguyên nhân là gì,
                và khi có nguyên nhân bạn có thể tìm ra cách giải thích, bạn có thể

                phân tích, bạn có thể có cái gì đó để níu bám vào. Nhưng có một
                đặc tính của sợ - thỉnh thoảng nó mới tới - với nó th c s  không có
                nguyên nhân.
                     Đây là điều các nhà sinh tồn gọi là 'cảm giác lo lắng', phiền não,
                nỗi sợ tồn tại - không phải thế này hay thế nọ mà là s  tồn tại c c

                độ. Bởi vì hiện hữu thường xuyên bị bao quanh bởi vô hiện hữu;
                hiện hữu tồn tại trong vô hiện hữu. Hiện hữu gần giống như hòn đảo
                trong đại dương của vô hiện hữu. Hiện hữu là rất tí hon còn vô hiện
                hữu lại bao la.
                     Chính tính bao la c c độ này của vô hiện hữu, và ở giữa vô hiện
                hữu này, là hiện hữu nhỏ bé. Không có lí do khác cho sợ hãi: cảm
                giác đó là đủ để lôi trái đất ra khỏi chân người ta. Người ta bắt đầu

                rơi vào v c thẳm và bởi vì người ta không thể chỉ ra được nó và nói
                “Tôi sợ điều này điều nọ” nên nhiều phiền não hơn nảy sinh, bởi vì
                không có gì để giải thích nó cả.
                     Mọi người đi tới nhà phân tâm không th c s  được chữa trị mà
                chỉ để tìm ra lí do cho khổ của họ. Và việc phân tâm có ích nhiều
                lắm, không phải bởi vì nó là cách chữa mà chỉ bởi vì nó cung cấp

                cách  giải  thích.  Và  khi  người  này  nghĩ  mình  biết  cách  giải  thích
                người đó cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ mọi s  rất rõ ràng. Bây giờ
                người đó có thể nói ra lời, bây giờ người đó có thể trí thức hoá, hợp
                lí hoá.
                     Cho nên đây là điều gì đó mà thỉnh thoảng mọi người đều bắt
                gặp. Và điều đó là tốt nếu chúng ta có thể trải qua nó; không cần né
                tránh nó. Nếu bạn né tránh nó, bạn bỏ lỡ một cơ hội. Nếu bạn có thể

                trải qua nó, ngay chỗ đầu tiên nó có vẻ giống như việc đập vỡ và rất
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163